Polaroid
Anh Hùng Lĩnh Nam

Anh Hùng Lĩnh Nam

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323534

Bình chọn: 10.00/10/353 lượt.

a ôm cây đàn nhị. Tam Lễ ôm cây đàn bầu,

Tam Trí ôm ống tiêu, Tam Tín ôm cặp sênh. Giao Chi cầm cặp phách.

Tam Trinh đánh nhịp một cái, cả năm thứ nhạc cụ đều tấu một lượt. Tiếng

sên lanh lảnh, tiếng trống bập bùng, tiếng nhị dài dằng dặt, tiếng tiêu

véo von, tiếng phách gọn gàng, tiếng đàn bầu trầm ấm. Tấu một lúc rồi

ngừng lại.

Tam Trinh hỏi:

– Ðào tiểu công tử, xin công tử phẩm bình cho!

– Khúc nhạc này dài quá nhỉ! Có lúc như tiếng sóng vỗ, có lúc như gió

vờn qua mặt nước, có lúc dồn dập như trời mưa, lại có lúc lên cao như

trăng rằm, rồi nhẹ nhàng như mối tình nhu thuận. Âm điệu tao nhã, thảnh

thót cao kỳ. Dường như lão bá dùng để tế lễ các bực tổ tông thì phải.

Cả sáu người con đều oà lên một tiếng, gật gật đầu.

Tam Trinh nói:

– Ðúng, đây là khúc Ðộng-đình ca. Khúc này chúng tôi dùng để tế quốc tổ. Khúc hát diễn tả ngày xưa Lạc-Long quân đến hồ Ðộng-đình cầu hôn với

quốc mẫu Âu-Cơ. Người nghe mà hiểu được sóng vỗ, gió vờn, đượm nhu tình. Ðào tiểu công tử! Người là đệ nhất tri kỷ của ta. Hôm nay bèo mây gặp

đây, hậu hội hữu kỳ. Ðã là tri kỷ, ta sẽ tiễn người đi. Khi nào có dịp,

xin ghé tệ trang, ta lúc nào cũng chờ đón người. Còn tên quan Hán thì

không thể cùng đi với công tử được. Nó là ai vậy?

Thiều Hoa nói:

– Lão bá, y là người Hán, nhưng y không phải là người tàn ác. Y là người võ lâm hiệp sĩ... Y đã giúp đỡ tiểu nữ trong nhiều lần hoạn nạn. Xin

lão bá rộng dung cho tính mạng của y.

Tam Trinh nói:

– Ðược, ta phải hỏi cung nó đã. Nhân con, mang nó lên đây.

Lát sau Nghiêm Sơn bị dẫn lên đại sảnh.

Chàng hiên ngang nói:

– Ta đã đối chưởng với người, thấy rõ ràng ngươi là một đại tôn sư võ

học của Giao-chỉ. Tại sao ngươi lại dùng thủ đoạn hèn hạ, dìm ta dưới

nước để bắt? Ta không phục.

Tam Trí nói:

– Thế thì trước kia, người Hán các ngươi dùng Trọng Thuỷ ăn cắp Âu-lạc

tam bảo, rồi lợi dụng tình yêu của Mÿ Châu để chiếm nước ta thì anh hùng hơn chăng?

Nghiêm Sơn nói:

– Triệu Ðà, Trọng Thủy là những đứa hèn hạ, võ nghệ tầm thường, chỉ biết có phú quý. Chưa từng làm người nghĩa hiệp. Ngươi không thể coi tất cả

người Hán đều là Triệu Ðà, Trọng Thuỷ. Cũng như ta không thể coi các

ngươi như bọn Phong-châu song quái.

Tam Nghĩa nói:

– Nói như vậy là các hạ là người hiệp sĩ giang hồ đấy! Ðã là hiệp sĩ

giang hồ sao lại sang đất Âu-lạc chúng ta để cướp bóc, giết người tàn

bạo?

Nghiêm Sơn cười gằn:

– Ta đến Âu-lạc gần một năm, chưa từng giết một người Việt, chưa từng

cướp của ai một hột gạo. Thanh kiếm của ta đã từng nhuộm trước sau trên

30 tên Hán tàn bạo. Ha... ha... như vậy không đủ sao?

Tam Trinh nhìn Ðào Kỳ hội ý.

Ðào Kỳ quỳ xuống trước mặt Tam Trinh:

– Chúng cháu tội đáng chết, xin lão bá ân xá.

Tam Trinh nâng Ðào Kỳ dậy, rồi hỏi:

– Tiểu công tử có gì cứ nói.

Ðào Kỳ thưa:

– Thưa lão bá, cháu chính là con út của Ðào lạc hầu đất Cửu-chân. Sư tỷ cháu là tam đệ tử của bố cháu.

Rồi nó kể lại tất cả mọi biến cố cho Tam Trinh nghe. Nhưng nó chỉ nói

phớt qua Nghiêm Sơn là một chức võ quan tầm thường cấp lữ trưởng, và dấu tên chàng.

Tam Trinh nói với Nghiêm Sơn:

– Lòng người nham hiểm, khó lường. Thôi được, ngươi đã cứu Ðào Kỳ, Thiều Hoa, thì ta thả ngươi ra. Nếu ngươi muốn mang quân Hán đến đây đánh ta, thì ta cũng không sợ đâu. Tam Tín, con thả y ra.

Tam Tín cởi trói cho Nghiêm Sơn, mang hành lý và ngựa ra trả.

Tam Trinh vẫy tay:

– Thôi ngươi cứ đi đi. Người Việt chúng ta quang minh, lỗi lạc. Ngươi cứu Thiều Hoa, Ðào Kỳ thì ta thả ngươi, thế là hòa.

Nghiêm Sơn nhìn Thiều Hoa muốn nói gì, nhưng lại thôi. Y lên ngựa ra đi.

Tam Nghĩa nói:

– Ta dẫn đường cho ngươi tới huyện đường Long-biên.

Nói rồi y lên ngựa đi cùng Nghiêm Sơn.

Ðợi Nghiêm Sơn đi khỏi rồi, Tam Trinh mới nói:

– Các cháu còn trẻ người, thiếu kinh nghiệm. Không lẽ chỉ một vài hành

động như thế, các cháu đã tin họ tốt bụng ư? Muôn đời người Hán vẫn là

người Hán, họ chẳng tử tế gì với mình đâu. Gã này là một đại quan người

Hán. Hắn có giết quan lại tham ô người Hán là để thay vua Hán, xử tội kẻ dưới mà thôi. Biết đâu hắn chẳng lợi dụng các cháu để hiểu biết hết nội tình người Việt chúng ta? Ta thả hắn ra, rồi theo dõi, nếu hắn dẫn quân Hán tới đây, chúng ta quyết đánh một trận rồi bỏ ấp này ra đi. Còn hắn

không trở lại, thì hắn quả là người tốt như cháu nói.

Thiều Hoa nói:

– Trước trận đánh, sư phụ cháu có nói rằng sau này dù thắng dù bại, ai

sống sót đều tụ về Cổ-loa. Từ đây đến Cổ-loa không xa, lão bá có được

tin tức gì của sư phụ cháu không?

Tam Trinh nói:

– Ta đã cho người về Cổ-loa dọ thám, nhưng tuyệt không thấy tin tức gì

cả. Không một người Ðào trang, Ðinh trang về tới nơi. Hà... không biết

hiện giờ họ ở đâu?

Tự nhiên Tam Trinh ôm ngực nhăn nhó.

Tam Nhân hỏi:

– Bố, bố, sao vậy?

Tam Trinh xua tay tỏ dấu im lặng. Ngồi xếp bằng, nhắm mắt vận khí, lát sau ông khạc ra một búng máu tươi, mặt hồng hào lên:

– Tên quan Hán võ công thực cao thâm. Bình thường giao đấu, ta không

phải đối thủ của hắn. Lúc nãy trên thuyền, ta quen thuỷ tính, mà đấu với nó hai chưởng, còn cảm thấy thua