hiêm đại ca của sư muội tử tế nhỉ? Tại sao y lại
tử tế với sư muội như vậy?
Thiều Hoa chảy nước mắt:
– Tôi cũng không biết nữa.
Trịnh Quang cười ha hả:
– Có gì mà không biết! Hắn muốn tìm một Mỵ Châu thứ nhì cho hắn mà thôi. Sư muội, Đào trang vì ngươi mà tan nát, Tường Loan vì ngươi mà bị giết, tiểu sư đệ vì ngươi mà mất tích. Hôm nay ta vì Âu-lạc mà giết một Mỵ
Châu, vì Đào trang, Tường Loan mà đòi nợ sư muội. Ngươi rút kiếm ra đi.
Ghi chú của thuật giả:
Trong lịch sử các dân tộc trên thế giới, không một dân tộc nào mà lại có tính kỳ thị chủng tộc về phương diện hôn nhân như dân tộc Việt Nam.
Nguyên do khởi từ Mỵ Châu lấy chồng ngoại tộc, rồi vì nhất tâm nhất chí
với chồng, làm mất nước. Từ khi Thục bị diệt vong, dân Lĩnh-nam thường
rất căm thù cái hận Mỵ Châu, nên giáo dục con cái thành kẻ thù, khinh
ghét những người con gái Việt lấy chồng Trung Hoa. Sau này dù
Trưng-vương đã dành được độc lập, nhưng tinh thần đó vẫn kéo đài trong
lịch sử cho đến nay. Tiếp theo người Pháp, người Mỹ đến Việt Nam, các
gia đình Việt Nam lại giáo dục con cái khinh ghét những người con gái
Việt có chồng Pháp, Mỹ. Hiện nay cái di sản tinh thần này vẫn còn, dù
chúng ta sống ở hải ngoại, dù người chồng Pháp, Mỹ rất lịch sự, tử tế
với vợ Việt.
Trịnh Quang hô lớn:
– Sư đệ, sư muội, bao vây lấy nó. Đừng để nó chạy thoát.
Lập tức tiếng vũ khí loảng xoảng, trên 100 người bao vây kín xung quanh Thiều Hoa.
Thiều Hoa suy nghĩ:
– Tiểu sư đệ không có ở đây. Hôm nay ta khó mà đối chất được với sư huynh. Nhưng ta muốn thoát thân, thực là thiên nan vạn nan.
Nàng rút kiếm ra nói:
– Sư huynh, tôi xin thề trước đất trời là tôi không giết sư muội, không làm gian tế cho người Hán.
Trịnh Quang cười gằn:
– Sư muội tưởng chúng ta ngây thơ như trẻ con hẳn? Ta không thể tin lời thề của sư muội được nữa.
Thiều Hoa khóc:
– Khi tôi 11 tuổi, mồ côi cha mẹ, đi ở cho người chú, làm nghề chăn
trâu. Chẳng may để trâu ăn hết một đám lúa, bị thím đánh đập tàn nhẫn
rồi đuổi đi. Tôi đi ở với người ta, bị hiếp đáp trăm bề cay đắng May gặp sư phụ cứu về, nhận làm đệ tử, dạy dỗ cho đến ngày nay. Tôi làm sao mà
phản sư môn được.
Có tiếng một sư muội nói:
– Mỵ Châu được An Dương vương cưng chiều biết là bao? Chỉ vì mù quáng
trước bã tình yêu, mà đem bí quyết chế nỏ thần cho Trọng Thuỷ. Thị còn
rắc lông ngỗng đưa đường cho giặc. Chúng ta mất nước vì Mỵ Châu. Bọn Hán cai trị chúng ta, coi chúng ta như thú vật. Tên Nghiêm Sơn của Hán,
thân cầm quân đánh Đào trang tan nát. Thế mà sư tỷ, đội ơn sư phụ như
sơn, lại nháy mắt đưa tình, kêu kẻ thù là đại ca. Tình đấy nhỉ? Ngươi
chỉ vì tình mà làm chúng ta khốn khổ đến thế này, mà còn chối được ư?
Thiều Hoa rút kiếm ngẫm nghĩ:
– Ta không phản sư môn. Cũng không hại sư muội Tường Loan, ta không để
dấu hiệu cho giặc. Trong lòng ta trong sáng, nhưng sự thể như thế này,
ta đành chết để tạ ơn sư phụ, sư mẫu.
Nàng đưa kiếm lên cổ tự vẫn. Vèo, một ánh thép sáng loáng bay tới đánh
choảng một tiếng, hất tung lưỡi kiếm của Thiều Hoa ra ngoài. Một người
từ trên cây gần đó nhảy xuống, y nhô lên thụp xuống mấy cái đã cắp Thiều Hoa vào nách trái. Tay phải đâm ba thế kiếm xoẹt... xoẹt... xoẹt... gạt kiếm của Trịnh Quang và mấy sư đệ ra ngoài, rồi phóng lên ngọn đồi.
Trịnh Quang hô lớn:
– Nghiêm Sơn, để sư muội lại. Các vị sư đệ, sư muội, chúng ta mau đuổi theo tên quan Hán, cứu sư muội.
Đám đệ tử, sư muội reo hò đuổi theo. Nhưng Nghiêm Sơn và Thiều Hoa đã mất hút ở chân đồi xa xa.
Nghiêm Sơn cắp Thiều Hoa chạy một lát, tới khe suối thì ngừng lại, để nàng xuống, an ủi:
– Cô nương, cô nương có sao không?
Thiều Hoa nước mắt đầm đìa, lắc đầu:
– Không sao cả. Nghiêm đại ca, sao đại ca biết tôi bị nạn mà đến cứu?
Nghiêm Sơn thở dài:
– Trên đường đi tìm sư phụ, sư mẫu cô nương, tôi cùng tiểu sư đệ của cô
đàm luận. Tôi suy ra rằng trong đám người Đào trang có kẻ gian tế. Tiểu
sư đệ cật vấn tôi kẻ gian tế đó là ai. Tôi phải thề với y rằng tôi không cài một người nào vào làm gian tế trong Đào trang. Y tin tôi. Từ cái
chết của Tường Loan, và việc Song-quái theo sát đoàn người của cô, tôi
đoán gian tế đó là của Song-quái. Tôi để tiểu sư đệ đi trước với người
của tôi. Tôi trở lại dò tìm xem gian tế đó là ai. Nhưng chưa dò ra được
thì gặp việc cô nương bị nạn, tôi ra tay cứu.
Thiều Hoa nước mắt ênh ếch:
– Nhị sư huynh bảo tôi là Mỵ Châu, tôi chưa rửa được tiếng oan, thì đại
ca cứu tôi, thế là tôi trở thành Mỵ Châu thực sự với mọi người. Từ nay
tôi không còn đất sống nữa.
Nghiêm Sơn là người khẳng khái, võ công chàng cao cường, đầy tinh thần
nghĩa hiệp. Tuy là đại quan người Hán, song y nhìn người Hán, người Việt đều giống nhau. Trong cách đối xử, chàng không phân biệt. Đi đến đâu
gặp bọn quan người Hán tàn ác, lập tức chàng ra lệnh xử tử. Vì vậy từ
ngày chàng sang Lĩnh-nam, dân chúng được tự do, bớt cơ cực rất nhiều.
Hồi nhỏ chàng đọc sách của Khương Thái-công, của Tôn Ngô, Khổng Mạnh.
Chàng mơ màng một ngày kia mang ra áp dụng. Chàng sang Lĩnh-nam, với uy
quyền lớn, lòng tràn đầy thiệ