Phục ngưu thần chưởng thì đã sao! Cái này không phải bố ta dạy ta.
Vũ Hỷ nói:
– Dĩ nhiên cha ngươi không biết chưởng pháp này. Vậy ai đã dạy mi? Mi
phải nói mau? Nếu mi không nói thì ta có biện pháp bắt mi phải nói.
Kỳ bướng bỉnh:
– Ta không nói. Ngươi thua rồi, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, ngươi không được làm khó chúng ta nữa.
Vũ Hỷ nói:
– Ta chỉ hứa tha chết cho các ngươi, chứ không hứa tha bắt các ngươi nộp quan. Ta phải mang ngươi đi theo, cho đến khi nào ngươi chịu khai ra ai đã dạy chưởng pháp này cho ngươi.
Nói xong y chụp lưng áo Đào Kỳ ra hiệu cho vợ, cùng vọt ra cửa.Thiều Hoa thấy tiểu sư đệ bị Vũ Hỷ bắt, nàng biết không phải đối thủ của y, nhưng không lẽ để y bắt tiểu sư đệ đi?
Nàng quát lớn:
– Oài! Oài! Mi bắt sư đệ ta đi đâu?
Miệng nói, tay nàng phóng chưởng. Chưởng của nàng là chiêu Hải triều
lãng lãng có năm lớp. Chưởng vừa phát kình lực đã bao trùm Phương Anh.
Phương Anh biết chưởng này lợi hại, thử cũng phóng chưởng đỡ. Bốp một
tiếng, cả hai lùi lại một bước.
Phương Anh khen:
– Khá lắm, lần đầu tiên trên đời ta, có một ngưởi đàn bà khiến ta phả lùi lại một bước.
Chiêu này có năm lớp, lớp thứ nhất đánh thẳng, lớp thứ nhì chuyển vòng
từ dưới lên trên, mạnh gấp đôi lớp thứ nhất. Phương Anh hít một hơi vận
khí đở. Bùng một tiếng, thị lùi một bước nữa.
Thị quát lớn:
– Giỏi đấy!
Thiều Hoa phóng lớp thứ ba, lớp này hai tay cùng ra chiêu, một đánh
thẳng, một đánh từ trên xuống dưới. Phương Anh biết thế chưởng hung dữ
vô cùng, không dám coi thường, chân đứng theo đinh tấn, tay phải đỡ
chưởng trên, tay trái đở chưởng dưới, hai tay hợp lại thành một chiêu.
Hai chưởng gặp nhau, bùng một tiếng, mụ lui lại một bước. Trong khi
Thiều Hoa lùi ba bước, lảo đảo muốn ngã.
Nguyên thức chưởng Hải triều lãng lãng do Thục An Dương vương chế ra
trong lúc uất khí chồng chất, công lực không có chỗ phát tiết, nên được
dịp phát, mạnh vô cùng. Thành ra người sau muốn sử dụng được năm lớp thì công lực phải thực cao. Thiều Hoa là một thiếu nữ 18 tuổi, công lực
chưa được làm bao, phát hai lớp đầu, đã muốn cạn chân khí. Đến lớp thứ
ba tuy chưởng có ra thực, nhưng không còn đủ sức phát huy hết uy lực,
nên chỉ mạnh bằng lớp thứ nhì mà thôi. Trong khi đó, Phương Anh là một
đệ nhất cao nhân đương thời, đã có trên 25 năm công lực, thì Thiều Hoa
bị lạc bại là phải.
Phương Anh gật đầu:
– Kể ra với tuổi của ngươi, võ công đến trình độ này cũng gọi là hiếm có trên đời. Ta không giết ngươi đâu.
Vèo một cái Song Quái đã biến vào đêm tối. Thiều Hoa kêu lớn:
– Tiểu sư đệ! Tiểu sư đệ!
...
Ngoài trời mưa Thu rả rích trên mái ngói, tiếng dế rên rỉ đáp lại, không có tiếng người. Hoàng Thiều Hoa khóc rấm rức.
Phạm Bách an ủi:
– Hai quái nhân này, ta e rằng hiện nay không có ai địch nổi chúng nữa.
Chúng bắt Đào Kỳ đi theo chỉ với mục đích tra xét võ công, chứ không hại nó đâu, cháu yên tâm.
Hai người xuống nhà bếp để tìm đám đệ tử, thì thấy tất cả đều bị trói
nằm la liệt dưới đất. Hai người vội cởi trói, gỡ giẻ nhét ở mồm mọi
người ra. Không ai bị thương.
Phạm Bách hỏi:
– Việc gì đã xảy ra?
Một đệ tử Phạm gia nói:
– Chúng con nấu cơm xong chưa kịp ăn, thì có một nam, nữ vào đánh chúng
con. Võ công chúng cao quá nên mỗi chiêu đánh ra, một người ngã. Rồi
chúng trói chúng con lại. Dường như chúng không có ác ý, nên không giết
hoặc hành hạ một ai cả. Sư phụ, chúng là ai lại vậy?
Phạm Bách đáp gọn lỏn:
– Phong-châu song quái.
Mọi người ồ lên một tiếng, lộ vẻ khủng khiếp.
Đám đệ tử Đào gia, ít lui tới giang hồ, nên không biết Phong-châu song
quái. Còn đệ tử Phạm gia thì đa số theo sư phụ buôn bán ngược xuôi, nên
đã từng nghe danh nhị quái. Chúng thường có hành tung bí mật, mỗi hoạt
động đều quái dị. Khó có thể đoán chúng là chính phái hay tà phái. Người ta chỉ biết một điều là chúng làm việc cho người Hán. Chúng qua lại
khắp các châu Giao-chỉ, Cửu-chân, Nhật Nam. Nhất là dọc con sông
Hồng-hà, sông Đuống, sông Luộc. Đâu đâu chúng cũng nổi danh tàn ác vô
cùng, không việc gì mà chúng không dám làm.
Trịnh Quang vẫn còn nằm trên giường hỏi Hoàng Thiều Hoa:
– Sư muội, tiểu sư đệ đâu?
– Bị người ta bắt đi rồi.
Quang ngạc nhiên:
– Là ???
– Phong-châu song quái.
Thiều Hoa mắt ênh ếch những nước. Trong các đệ tử, con cháu của Đào gia
thì nàng thương Đào Kỳ nhất. Bởi Đào Kỳ thông minh lanh lợi, ngoan ngoãn dễ dạy. Thiều Hoa thường dẫn Đào Kỳ đi chơi núi, bờ bể, chị em nô đùa
bên nhau. Đào Kỳ tính hay đùa nghịch, nhưng mỗi lần nó phá quá, Thiều
Hoa liếc mắt tỏ vẻ không bằng lòng là nó lại thôi ngay. Nó học văn, học
võ đều giỏi, nhưng hay bày biện lộn xộn. Thiều Hoa phải lo xếp dọn giúp
nó. Tiếng rằng sư tỷ, sư đệ, nhưng Thiều Hoa vừa đóng vai bà mẹ, lại
kiêm bà chị bên cạnh Đào Kỳ. Nay biến cố xảy ra, nhà tan cửa nát. Sư
phụ, sư mẫu, sư huynh không biết phiêu bạt, sống chết ra sao? Còn đứa em duy nhất cũng bị người ta bắt đi mất, cho nên nàng khóc rấm rức.
Trịnh Quang an ủi nàng:
– Sư muội! Hiện thời võ công ta chưa phục hồi, cần phải ẩn náu dưỡng
thương ít