XtGem Forum catalog
Anh Hùng Lĩnh Nam

Anh Hùng Lĩnh Nam

Tác giả:

Thể loại: Truyện kiếm hiệp

Lượt xem: 323121

Bình chọn: 9.00/10/312 lượt.

làm sư huynh mê

man đến nằm ngất đi. Đây sư huynh không có những vết thương trí mạng

bằng vũ khí, mà chỉ có những vết thương bằng quyền cước ngoài da, mà đến nỗi nói không ra lời, đó là điều lạ lùng. Nhị sư huynh về đón gia đình

cùng đi với tên mã phu Nguyễn Ngọc Danh, vậy gia đình đâu? Danh đâu?

Đào Kỳ bảo Tường Loan:

– Đợi gặp sư phụ, sư mẫu rồi tính. Hoặc đợi vài ngày nhị sư huynh tỉnh dậy sẽ nói cho chúng ta biết. Bây giờ đi kiếm thuyền đã.

Một gia nhân nói:

– Vấn đề tìm thuyền cho 100 người cũng không khó, khó là gạo, nước,

lương thực từ đây ra Bắc. Bây giờ đang mùa mưa Ngâu, sóng biển rất lớn,

nhất là cửa Thần-phù dễ gì vượt qua nổi?

Đối với vấn đề địa lý thì Đào Kỳ mù tịt, nó không hiểu cửa Thần-phù là gì. Nó hỏi người gia nhân:

– Cửa Thần-phù là gì?

Người đó nói:

– Quê đệ ở cửa Thần-phù nên biết rõ. Ở đó có mấy con sông đổ qua, quanh

năm gió thổi, nước xoáy thành tròn. Một con thuyền đinh to lớn, đi qua,

xoáy cuốn một cái, thuyền quay tròn, bị lôi chìm xuống đáy. Bởi vậy có

câu ca:

Lênh đênh qua cửa Thần-phù,

Khéo tu thì nổi, vụng tu thì chìm.

Câu này có nghĩa rằng qua cửa Thần-phù chỉ người nào phúc đức mới sống được mà thôi.

Nguyên Đào gia trang thu nhận đệ tử có hai loại: Bắt đầu tất cả đều là

ngoại đồ, học võ, học văn giống nhau. Nhưng những người có năng khiếu,

ngộ tính cao thì được thu nhận làm nội đồ. Ngoại đồ thì xếp hạng theo

tuổi mà gọi nhau. Còn nội đồ thì xếp hạng ai nhập môn trước là sư huynh. Đào hầu có ba con trai, không xếp theo thứ tự đệ tử, mà xếp tuổi. Bởi

vậy Đào Kỳ luôn luôn là tiểu sư đệ. Còn gia nhân trong nhà, cũng đều

được đối xử và xưng hô như đệ tử.

Đoàn người đi đến sáng thì tới một cửa sông nhỏ. Thuyền đánh cá đêm đã trở về đầy bến. Hoàng Thiều Hoa bàn:

– Bây giờ chúng ta lên bến kia mua thuyền, gạo, nước rồi lên đường.

Đào Kỳ ngửa tay:

– Sư tỷ cho tiền.

Luật lệ Đào gia trang không cho những đệ tử, con cái dưới 16 tuổi giữ

tiền, nên trong người Đào Kỳ một đồng cũng không có. Bấy giờ tiền

Cửu-chân sử dụng là tiền Hán, đúc bằng đồng, trên mỗi đồng tiền có niên

hiệu của năm đúc. Những loại tiền thông dụng là Kiến-nguyên thông bảo,

Chính-hoà thông bảo, Hồng-gia thông bảo, Nguyên-thủy thông bảo. Cứ một

trăm đồng ăn một lượng bạc, và mười lượng bạc ăn một lượng vàng.

Ghi chú của thuật giả

Kiến-nguyên thông bảo, tiền đúc vào niên hiệu Kiến-nguyên thời Hán Vũ đế (140 – 135 trước Tây lịch).

Chính-hoà thông bảo, tiền đúc vào niên hiệu Chính– hoà đời Hán Vũ đế (92 – 88 trước Tây lịch).

Hồng-gia thông bảo, tiền đúc vào niên hiệu vua Thành đế nhà Hán (20 – 16 trước Tây lịch).

Nguyên-thuỷ thông bảo, tiền được đúc vào niên hiệu vua Bình đế nhà Hán (1 – 6 sau Tây lịch).

Thiều Hoa điều khiển cuộc di chuyển của gia đình, tiền bạc nàng đều giao cho người khác giữ. Trong người chỉ có một nén vàng 10 lượng và mấy

trăm đồng tiền. Nàng móc ra đưa cho Kỳ:

– Em đi mua thuyền đi.

Dầu sao Đào Kỳ chỉ là đứa nhỏ, không thông thế tục, nó dụt tay lại:

– Sư tỷ đi mua đi, em đi theo. Chứ em có biết mua đâu.

Trong đám đệ tử đi theo Hoàng Thiều Hoa hầu hết là gái, có nhiều người thông thạo chợ búa. Một người bảo Đào Kỳ:

– Tiểu sư đệ, chị đi với em.

Người đó là Tường Loan. Loan võ không giỏi, nhưng tuổi đã trên 20,

nguyên xuất thân là con nhà buôn, nên thạo thế tục. Đào Kỳ bảo Thiều

Hoa:

– Sư tỷ, chị dẫn anh em vào khu vườn hoang kia ẩn náu. Đợi chúng em mua xong sẽ ra.

Loan dẫn Kỳ đến xóm chài. Dân xóm chài thấy hai người mặc quần áo sạch

sẽ, lưng đeo bảo kiếm, thì biết là người hào kiệt. Đào Kỳ thấy ông lão

khoảng 70 đang ngồi nhìn trời, mắt như mơ màng một chuyện gì.

Y tiến tới chắp tay hành lễ:

– Cháu kính chào bác.

Ông lão nhìn Loan, Kỳ, đầu đầy nghi vấn hỏi:

– Hai cháu chắc từ xa đến?

Đào Kỳ đáp thực:

– Chúng cháu từ phương Nam tới đây.

Ông lão gật đầu, chỉ vào trong nhà:

– Hai cháu đói lắm rồi, vào nhà kiếm tí xôi ăn đi.

Đào Kỳ thấy ông lão hiện ra vẻ thiện cảm, không do dự nó đi theo sau.

Ông lão chỉ xuống bếp:

– Cháu nhìn xem có gì lạ không?

Đào Kỳ liếc mắt nhìn, thấy trong bếp có khoảng bảy, tám người đàn bà

đang nấu bảy, tám nồi cơm lớn. Một số người đang chặt những con cá khô

thành miếng nhỏ.

Tường Loan hỏi ông cụ:

– Thưa cụ, chắc nhà sắp có việc làm đồng, hoặc làm rẫy lớn, nên chuẩn bị nấu cơm, nướng cá khô?

Ông cụ lắc đầu. Thình lình cây gậy của ông đánh vụt vào đầu Tường Loan.

Nàng nhảy lùi lại tránh, nhưng cây gậy của ông lượn theo đánh vào ống

chân bên trái. Tường Loan lộn đi một vòng tránh khỏi. Nhưng nàng vừa

nhảy xuống đất thì cây gậy lại dí vào cổ nàng. Nàng định tránh, nhưng đã đến chân tường. Đành đứng im la lớn:

– Tiểu sư đệ, phát chiêu đi.

Nhưng Đào Kỳ ngồi im trên phản bốc xôi ăn, miệng cười toe toét. Tường Loan giận quá la lớn:

– Tiểu sư đệ, cứu ta với!

Đào Kỳ bốc xôi, bóc chuối ăn:

– Cụ cho em ăn xôi, chuối, và giảo nghiệm võ công sư tỷ, tại sao em phải cứu sư tỷ?

Ông cụ cười, thu gậy lại:

– Cô là ngoại đồ của Đào gia phải không? Còn cậu bé kia chắc là con út của Đào tiên sinh.

Tường Loan chắp tay