
anh mang gánh nặng trong lòng. Rốt cuộc khống chế không nổi, Hạ Linh Doanh tiến lên một bước ôm lấy Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn bị nàng ôm cùng nước mắt thấm vào áo làm cho sững sờ, theo bản năng nàng vòng tay ôm nữ nhân này vào lòng.
“Cái này, cái này đến cùng là thế nào?”
“Tiêu…”
Thanh âm run rẩy, Hạ Linh Doanh thút thít nỉ non làm cho Tiêu Mạc Ngôn hoảng hốt, nàng ôm thật chặt Hạ Linh Doanh, không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Từng giọt nước mắt ấm áp rơi xuống, thân thể của Hạ Linh Doanh run rẩy, nàng đau lòng, Tiêu Mạc Ngôn nhìn vậy cũng đau lòng muốn chết rồi, nắm chặt cánh tay Tiêu mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh ngửa đầu, nước mắt ràn rụa
“Tiêu, đừng quá mạnh mẽ như vậy được không? Đừng để cho lòng em đau như vậy được không…?”
PS: Thương Tiêu tổng ghê, hi sinh vì Hạ Hạ sinh baby, không muốn Hạ Hạ chịu khổ nên giả bộ kết quả xét nghiệm giành phần khổ về bản thân :( Thương Tiêu, mai mốt mấy bạn Công cũng phải phong độ như chế nha :”> Khuyên vậy thôi chứ mình thấy ai mang cũng được, ai tiện thì mang =))) Cũng là con chung mà :”> Còn về cái tên của con gái tương lai cũng đủ thấy độ tự kỉ của chế Tiêu ròi :))) Cái tên nói lên tất cả, chương sau là kể về quá trình sinh con của Tiêu tổng, đảm bảo cười đau bụng =)))))))))) Muốn coi nhanh thì mau mau vote và cmt động viên cho mấy bạn Editor đi, lại có thêm 1 chế Editor bỏ mình mà đi :( Đang tuyển thêm Editor nha :(
Dạo này không có tinh thần Edit, các bạn thông cảm nha nên mình sẽ không hứa khi nào có chương mới, chờ thời đi mấy chế :))))
[ĐNPN'> CHƯƠNG 3 SINH CON
Edit: Vlcfox7
Beta: girl_sms
Ngày Tiêu Mạc Ngôn sinh baby, nhân viên bệnh viện cùng với các bác sĩ, hộ sinh tỏ vẻ vô cùng khẩn trương.
Hôm nay coi như họ được dịp mở rộng tầm mắt rồi, vừa mở cửa đã thấy cả rừng mỹ nữ đẹp giống như minh tinh đứng trước phòng sinh, mắt liền hoa cả lên… Định thần lại lên tiếng nói với họ, Tiêu tổng yêu cầu chỉ có một mình Hạ tiểu thư được vào trong.
Tiếng la hét thất thanh của Tiêu tổng truyền từ phòng sinh ra làm cả người Tiểu Thảo đều run rẩy. Phong tổng nhìn đại bổi bối của mình mỉm cười
“Như thế nào, em còn muốn sinh nữa không?”
“Có chỗ nào giống sinh em bé chứ, là cực hình thì có, người không biết còn tưởng Tiêu tổng đang bị tùng xẻo nữa.”
Tiểu Thảo có chút đau lòng giùm Tiêu Mạc Ngôn.
Tuy rằng Tiêu Mạc Ngôn không có việc gì thường xuyên trêu chọc nàng, nhưng thời khắc mấu chốt nàng ta đều giúp Uyển Uyển, hơn nữa có Tiêu tổng nên tất cả mọi người sẽ rất đoàn kết, liên thủ nhất trí khi dễ nàng ta, nhìn khuôn mặt xám xịt của nàng ta cũng thật sự rất vui vẻ nha.
Dạ Ngưng cũng sốt ruột, dậm chân đi qua đi lại, nghe Tiêu Mạc Ngôn la ngày càng lớn, nàng cũng nhíu mày lại
“Tiêu tổng không đi luyện âm thật đáng tiếc .”
“Bây giờ là lúc để cô bỏ đá xuống giếng hả?”
A Đan không vui, sao có thể nói Tiêu tổng nhà nàng như vậy, thời khắc mấu chốt cũng nói ra một câu khiến mọi người bật ngửa
“Nói vậy chứ tôi cũng thấy âm thanh Tiêu tổng phát ra có thiên phú tiềm tàng ah.”
…
Mấy người ở ngoài cửa bàn luận sôi nổi, còn bên trong phòng sinh, tay của Tiêu Mạc Ngôn cầm lấy tay của Hạ Linh Doanh, bụng đau đến mức cả người đầy mồ hôi, thiếu chút nữa cắn lưỡi tự vẫn.
“Quả trứng con này, lúc … lúc trong bụng cũng giày vò tôi… Lúc sinh ra… Còn… Còn tiếp tục giày vò tôi, nếu sinh ra không phải là đại mỹ nhân, tôi sẽ đem nó nhét trở vào…”
Hạ Linh Doanh dở khóc dở cười, nắm thật chặt tay Tiêu Mạc ngôn nhằm xoa dịu tâm tình
“Được được, Tiêu Tiêu của chúng ta sinh con nhất định là đại mỹ nữ, đại đại mỹ nữ.”
Đến lúc này còn quan tâm tướng mạo của đứa trẻ thì cũng chỉ có Tiêu tổng mà thôi, tiểu hộ sinh bên cạnh nhìn Tiêu tổng sinh có vẻ quá thống khổ, cũng có chút sốt ruột
“Tiêu tổng dùng sức a, dùng sức.”
Tiêu Mạc Ngôn hít lấy một hơi, đầu tóc rối bời, trên mặt đều ửng hồng
“Tôi đang dùng sức a… Tôi dùng hết sức cho ra…”
…
Tiêu Mạc Ngôn lúc này đều nói lời thật lòng, nàng làm gì còn sức mà đùa giỡn nữa chứ, Hạ Linh Doanh không ngừng giúp Tiêu Mạc ngôn lau mồ hôi trên trán, nhìn bộ dạng thống khổ của Tiêu nhà mình, lòng đều đau thắt lại.
Sau bốn giờ thì từ phòng sinh phát ra tiếng khóc oa oa của đứa bé, từng giọt từng giọt nước mắt của Hạ Linh Doanh thi nhau chảy xuống.
Đây là thời khắc khổ tận cam lai, là giây phút cảm động nhất của người làm mẹ.
“Sinh rồi, sinh rồi!”
Mọi người chung quanh đều vui vẻ, Tiêu Mạc Ngôn thì sức cùng lực kiệt, nhắm mắt lại, Hạ Linh Doanh hôn lên trán của nàng một cái
“Mẹ Tiêu, cực khổ rồi.”
Ngoài phòng bắt đầu náo động, muốn hướng bên trong tiến vào, bác sĩ ôm đứa bé hướng về phía Hạ Linh Doanh vẫy tay
“Mau đến nhìn đi.”
Hạ Linh Doanh có chút khẩn trương lấy tay chà xát vào quần, đi đến trước mặt bác sĩ, nhìn thấy cánh tay bắp chân của em bé thật nhỏ nên có chút không dám ôm.
Tiêu Mạc Ngôn buồn cười nhìn nàng, chịu đựng lâu như vậy, thống khổ toàn bộ đều hóa thành một hàng lệ nơi khóe mắt.
Chờ lúc mọi người vào thăm em bé thì Hạ Linh Doanh đã có thể thuần thục ôm tiểu mỹ nhân, bé sinh đủ tháng, bồn cân hai, bác sĩ nói là tiể