
Vương phi 13 tuổi – Phần 3
Tác giả: Nhất Thế Phong Lưu
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 327831
Bình chọn: 8.5.00/10/783 lượt.
n không chút nhân tính như vậy.
Đó là bởi vì, các ngươi đã phạm tội.
Các ngươi đắc tội với thần thánh.
Thần thánh giáng xuống trừng phạt, báo ứng các ngươi, báo ứng tất cả các ngươi.”
Tiếng nói lạnh lẽo tận xương tủy, dậy lên một trận nổi loạn, dân chúng Minh Đảo nắm chặt quả đấm, rõ ràng không tin lời của Thánh Tế Sư.
Thánh Tế Sư thấy vậy cũng không giận, chỉ cười lạnh nói: “Bổn Tế tự vì sao phải giết những đứa trẻ mới sinh kia.
Đó chính là vì thần thánh giáng xuống trừng phạt, khiến cho bọn chúng đều có khiếm khuyết.
Đều là thiếu mất một cái gì đó, hoặc tâm trí không bình thường.”
Lời này nói ra, nhất thời đều ầm ầm dậy sóng.
“Ngươi nói nhảm, căn bản không phải như vậy…”
“Nói nhảm, nói nhảm…”
“Nhất định là ngươi có bí mật không để cho ai biết, là ngươi sai, không phải bọn nhỏ, không phải…”
“…”
Trong tai đầy tiếng tức giận không tin của dân chúng, Thánh Tế Sư lạnh băng cười một tiếng.
Giơ tay lên, vỗ mấy cái.
Khi nghe thấy tiếng vỗ tay, đại môn Thánh điện mở ra.
Hộ vệ Thánh điện còn sót lại, đẩy một chiếc xe tù trùm lại bằng vải đen đi ra.
Tầm mắt mọi người Minh Đảo bị chiếc xe tù này hấp dẫn.
Ngưng gào thét, nhìn chằm chằm xe tù.
Không có quay đầu, Thánh Tế Sư vung tay lên, miếng vải đen trùm trên xe tù bị kéo ra, lội ra tình cảnh bên trong.
Nhìn lướt qua cảnh tượng bên trong.
Tất cả dân chúng Minh Đảo gần hàng đầu nhất thời đều hít khí lạnh.
Có người thậm chí còn hoảng sợ lui về sau mấy bước.
Chỉ thấy trong chiếc xe tù dưới miếng vải đen đó.
Có mấy người nhìn như là đứa trẻ, ngọ nguậy, đang bò qua bò lại.
Nhưng, bọn chúng không có đứa nào là hoàn chỉnh.
Thiếu cánh tay, mất khúc chân đã tốt lắm rồi.
Những đứa khác, có đứa tứ chi đều không có, nằm ngọ nguậy trong xe như con trùng.
Có đứa mặt hoàn toàn vặn vẹo, mũi không có, chỉ có hai lỗ thủng to, miệng thì sụp vào.
Có đứa thì đầu rất to, nhưng thân hình lại nhỏ như đứa trẻ mới sinh.
Một số nhìn qua có vẻ nhiều tuổi rồi, nhưng nước miếng, nước mũi, dính đầy cả thân.
Si ngốc, ngơ ngác cười khúc khích.
Tiếng khì khì đó, mặc dù cho nhiều người như vậy đứng ở chỗ này, cũng không khỏi khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng, lông mao dựng đứng.
Người, làm sao có thể có hình dạng như vậy?
Thánh Tế Tự thấy mọi người dại ra, trong mắt ánh lên tia điên cuồng.
Vung tay lên, người hộ vệ đầu tiên đẩy xe ra, mở ra một quyển sách ghi chép thật dày.
Thanh âm lạnh băng vang dội cả một phương trời.
“Trưởng tôn Hà gia, mùa đông năm Bính thần đưa vào Thánh điện nuôi dưỡng…”
Vừa đọc, hộ vệ bên cạnh từ trong xe tù bế ra một người toàn thân đầy vết ban trắng, không có tứ chi.
“Không, không thể nào.”
Danh tính đứa trẻ này vừa nói ra, có một người già đứng phía trước nhất đột nhiên thét lên kinh hãi, xông tới, khuôn mặt đầy tức giận.
“Đứa nhỏ này, tuyệt đối không phải là trưởng tôn của ta, hài tử của ta, Thánh điện đã nói, nó tư chất tốt, được Thánh điện thu về đào tạo thành hộ vệ.
Tuyệt đối không thể nào là hắn.
Các ngươi đừng tưởng cứ bê một đứa bé ra như vậy, có thể lừa ta.”
Thánh Tế Sư nghe lời ấy, trong mắt hiện lên là cười lạnh.
Hai tay vòng trước ngực, giống như kiêu ngạo mà khinh thường không muốn mở miệng trả lời.
Mà hộ vệ đang lật cuốn sổ.
Lại nắm lấy cổ đứa bé kia, đem mặt hắn đối mặt với mọi người.
“Mi tâm có ấn ký chu sa, xác nhận.”
Tiếng lạnh lùng kèm theo nâng gương mặt đứa bé ngẩng lên.
Mấy người quen biết người Hà gia, sắc mặt đại biến.
Đứa nhỏ này mặt dù tứ chi không có, nhưng khuôn mặt sạch sẽ đầy đủ, so sánh với cô con dâu Hà gia, giống nhau như đúc, như từ một khuôn in ra.
Không có gì so với bằng chứng này có sức thuyết phục hơn.
Người già đó của Hà gia, khuôn mặt như rút gân, thần sắc trên mặt có lẽ không bút mực hay tranh vẽ nào có thể hình dung lại.
Mà nhi tử và con dâu phía sau hắn, thì đồng thời kêu lên một tiếng kinh hãi, nhất tề không chịu nổi mà ngất đi.
Mọi người Minh Đảo chung quanh lập tức chết lặng.
Tình cảnh không có tứ chi như vậy.
Không phải là do độc dược tạo thành.
Cũng không ai lại có thủ đoạn đi biến con mình thành như vậy.
Đó là trời sinh, đó là nhân tố trời sinh.
Điểm này, mọi người cũng nhìn ra.
“Nữ nhi nhà Lý Vỹ, năm Giáp ngọ đưa vào Thánh điện.”
Một đứa bé mắt xéo miệng lệch, rõ ràng năm giáp ngọ là cách đây mười năm, mà giờ lại chỉ có thể bò trên mặt đất.
Cười lên thì nước miếng, nước mũi cùng nhau chảy xuống.
Điển hình của đứa trẻ thiểu năng trí tuệ.
“Nhi tử nhà Phong Thành, mấy năm trước đưa vào Thánh điện…”
“Nhi tử nhà Tam Dư, năm Bính thần đưa vào Thánh điện…”
“Nữ nhi nhà Hà Phong…”
Giọng nói lạnh băng không chút tình cảm, vang lên giữa trời đất.
Kém theo những đứa trẻ hình thù kì quái từng đứa từng đứa được đẩy ra.
Trong không khí tràn ngập sự chết lặng.
Tâm tình ngưng trọng khiến cho người ta thở không nổi, bao quanh toàn thân dân chúng Minh Đảo.
Ở nơi này của Minh Đảo, Liên Phi và trưởng tộc Âu Dương dẫn đầu.
Sự kinh hãi trong ánh mắt đã không thể dùng từ nào để hình dung nổi.
Nhiều người phía sau họ ngất xỉu.
Đó đều là những gia tộc có danh tiếng tr