
suy thoái” đập vào mắt Thy Dung.
Thy Dung giật mình, vội phóng to màn hình, mắt chăm chú đọc.
Càng đọc Thy Dung càng bàng hoàng kinh sợ, mặt tái mét.
“Không ngờ, mình chỉ đi có gần nửa tháng, trong nhà lại xảy ra nhiều biến cố như thế.”
Thy Dung ôm lấy đầu, miệng không ngừng rên rỉ: “Trời ạ, mình đúng là một kẻ vô tâm và tồi tệ nhất trên đời. Trong khi mình ở bên này thỏa mái chơi đùa, cả nhà lại đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng, lo giải quyết chuyện công ty và chuyện rắc rối của ông nội. Không được, mình phải quay về nhà ngay lập tức, mình phải giúp bố mẹ và ông nội một tay.”
Thy Dung siết chặt tay, mím môi, căm phẫn rít giọng: “Không biết kẻ ác đức nào đã tung tin nhảm của ông nội lên trên mặt báo. Nếu mình mà tìm được kẻ đó là ai, mình sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết. Hừ…hãy đợi đấy.”
Thy Dung vội vội vàng vàng chạy vào phòng ngủ lấy túi xách của mình.
Nhớ ra Trác Phi Dương vẫn chưa về, Thy Dung vì sợ hắn hiểu lầm mình là một kẻ thất hứa, liền xé một tờ giấy, ghi cho hắn đôi dòng.
“Chủ tịch Trác !
Xin lỗi anh, tôi có việc bận đột xuất, cần phải về nước gấp. Cuộc hẹn hôm nay vì thế đành phải hủy bỏ.
Mong anh hiểu và thông cảm cho tôi. Mong anh đừng hiểu lầm và hờn trách tôi.
Khi nào việc riêng của gia đình được giải quyết xong, tôi sẽ tìm gặp và liên lạc với anh sau. Nếu lúc đó, anh vẫn chấp nhận tôi, tôi và anh sẽ hẹn hò tiếp. Còn nếu không….”
Cây bút trong tay Thy Dung run lên, gần rơi xuống sàn nhà. Cố nén lệ đang trực trào trong khóe mắt, Thy Dung viết tiếp.
“Còn nếu không, coi như chúng ta có duyên không phận.
Chào anh ! Chúc anh mọi điều thuận lợi.”
Thy Dung hít một hơi thật sâu, chóp mũi hồng hồng, đáy mắt long lệ. Mặc dù đã tự bảo bản thân mình rằng không được khóc, nhưng không thể kìn nén được nỗi đau trong lòng mình, vì thế nước mắt giống như dòng suối nhỏ, cứ tí tách rơi mãi.
Gấp tờ giấy làm đôi, đặt trên mặt bàn kính, nơi Trác Phi Dương có thể dễ dàng nhìn thấy, chẹn cây bút lên trên cho khỏi bay, Thy Dung đau khổ nhìn căn phòng lần cuối, rồi cắn chặt răng, quay mặt bước đi.
Thy Dung đi gần như là chạy ra khỏi phòng. Thy Dung sợ, rất sợ mình không thể bỏ đi, sợ không thể dũng cảm rời khỏi Trác Phi Dương, sợ chỉ một lúc nữa thôi, khi hắn về đến khách sạn, Thy Dung sẽ nói hết tất cả cho hắn biết, và như thế, những bí mật mà Thy Dung muốn giấu hắn sẽ bị lộ ra. Không cần phải dùng chất xám để suy nghĩ, Thy Dung cũng đã lường trước được hậu quả.
Thy Dung nhanh chân bước vào thang máy, nhờ bồi bàn bấm nút xuống tiền sảnh của khách sạn.
Xuống đến nơi, Thy Dung được người bồi bàn gọi giúp chiếc xe tắc xi.
Khi chiếc xe tắc xi chở Thy Dung vừa đi ra khỏi khách sạn được hơn 10 mét, Trác Phi Dương trở về.
Trác Phi Dương quay về căn phòng 601, việc đầu tiên mà hắn làm là đi tìm Thy Dung. Hắn tưởng Thy Dung đang tắm trong phòng, nên gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ.
“Thy Dung, cô có trong phòng tắm không ?”
Không nghe thấy tiếng trả lời của Thy Dung, Trác Phi Dương sốt ruột gõ nhẹ thêm mấy cái nữa, thanh âm của hắn đã cao lên vài phần: “Thy Dung, cô có trong đó không ?”
Khi gặp hắn ngoài hành lang, cô thư kí vì muốn báo cáo một văn kiện mới được gửi cho Trác Phi Dương đã theo hắn vào trong phòng.
Có một điều Thy Dung và Trác Phi Dương không biết là cô thư kí, vẫn luôn để ý đến nhất cử nhất động của Thy Dung, vẫn luôn tìm cách để loại bỏ một địch thủ nặng kí như Thy Dung biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc sống của Trác Phi Dương.
Trong khi Trác Phi Dương gõ cửa phòng tắm, cô thư kí tiến đến chiếc bàn kính kê giữa phòng.
Một tờ giấy gấp làm đôi, được một cây bút mực màu xanh dương chẹn lên, lọt vào trong tầm nhìn của cô ta.
Cô ta cẩn thận nhìn về hướng Trác Phi Dương, thấy hắn không để ý đến mình, liền nhanh nhẹn cầm lấy tờ giấy.
Lúc nãy, đứng núp sau một chậu cây cảnh khá to, cô ta đã trông thấy Thy Dung vội vã rời phòng 601, vừa đi vừa lau nước mắt. Cô ta đoán Thy Dung đã gặp phải chuyện gì đó đau buồn nên mới ra đi vội vã như thế.
Cô ta ghen tị với may mắn của Thy Dung khi được ngủ qua đêm trong phòng của hắn, còn cô ta ngay cả ngồi lâu hơn một tiếng cũng không được phép. Chính vì thế, cô ta thề bằng mọi giá phải hủy hoại mối quan hệ giữa Trác Phi Dương và Thy Dung.
Đoán biết tờ giấy này nhất định do Thy Dung để lại cho Trác Phi Dương, cô ta đút ngay vào túi, trên môi cô ta nở một nụ cười đắc ý và thâm hiểm, mắt cô ta lóe ra những tia nhìn sắc nhọn như dao.
Gõ cửa một lúc lâu cũng không thấy động tĩnh gì, Trác Phi Dương đành liều, mở mạnh cánh cửa phòng tắm.
Thấy phòng tắm trống không, Trác Phi Dương đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, rảo bước thật nhanh ra giữa phòng, hỏi cô thư kí:
“Cô có thấy Thy Dung đâu không ?”
Cô thư kí đã có chủ ý sẵn trong đầu, vì thế lưu loát trả lời: “Lúc nãy, tôi có thấy cô ấy vội vã rời khỏi đây.”
“Cái gì ?” Trác Phi Dương trở nên thâm trầm và đáng sợ. Hắn cố nén phẫn nỗ, hỏi tiếp: “Cô ấy đi với ai ?”
Cô ta mặc dù không biết mối quan hệ giữa Thy Dung và Bách Khải Văn, nhưng qua quan sát, cô ta biết nên lợi dụng điểm này để chia rẽ mối quan