
một trai, đứa bé trai kia mệnh bạc, chỉ sống được đến năm lên tám tuổi thì mất, vì sự kiện đau buồn này, Thy Dung đã ăn mặc như con trai và lấy tên của anh trai mình là Phong Đạt.
Thư Phàm không muốn con bé tự trách mình, không muốn nó phải thay anh trai nó báo hiếu cho mình, nhưng con bé vẫn ương bướng muốn làm theo ý mình. Cũng may, đến sinh nhật năm 18 tuổi, nó đã quay về đúng giới tính thật của mình.
Đã có rất nhiều lần, Thư Phàm muốn khuyên Thy Dung đừng tự trách bản thân mình, nhưng mỗi lần nhắc đến tên của đứa con trai đã mất, cả Thy Dung và Thư Phàm đều khóc, lời nói nghẹn ứ trong cổ họng. Sự ra đi của Phong Đạt, vĩnh viễn là một nỗi đau không dễ xóa nhòa đối với gia đình nhà họ Hoàng, nhất là đối với Thy Dung.
Hoàng Tuấn Kiệt lôi sáu bức ảnh và bức thư ra khỏi chiếc phong bì màu trắng.
Lần này ngoài nhận được một chiếc phong bì màu trắng, Hoàng Tuấn Kiệt còn nhận được một chiếc hộp nhỏ được gián kín.
Mọi người chụm đầu xem.
Sáu bức ảnh đều chụp cảnh Hoài Thương bị trói vào một cây cột gỗ, khuôn mặt của cô nhóc hơi nhợt nhạt, đôi mắt bàng hoàng kinh sợ, tóc tai tán loạn, hình như đã nhìn thấy một thứ gì đó rất khủng khiếp.
Tú Linh khóc nấc lên, ôm chặt lấy hai vai của chồng.
Vũ Gia Minh chua xót, một tay vòng qua eo vợ, một tay vỗ nhẹ vào lưng.
Thư Phàm cắn chặt môi, cố ngăn những giọt lệ đang trực trào trên khóe mắt.
Hoàng Tuấn Kiệt ôm lấy vai vợ, một câu cũng không nói, nhưng vòng tay ấm áp, ánh mắt chất chứa yêu thương và lo lắng của hắn đã nói lên tất cả, tình cảm mà hắn dành cho Thư Phàm và hai đứa con lúc nào cũng đầy, chưa bao giờ vơi.
Thư Phàm cảm nhận được nỗi lo lắng và phiền muộn của hắn, cũng hiểu hắn đang rơi vào tình thế khó xử thế nào. Hắn đang đứng giữa ngã ba đường. Nếu hắn gọi điện cho ông Gia Huy, yêu cầu ông thực hiện đúng theo những gì mà tên bắt cóc kia nói, như thế chẳng khác gì chính tay hắn hủy đi danh dự của bố hắn, có thể vì điều này căn bệnh tim của ông Gia Huy sẽ đến mức độ cuối cùng, và biết đâu ông sẽ đột quỵ mà chết.
Nhưng nếu ông Gia Huy không tổ chức một buổi họp báo và chính thức thừa nhận tất cả mọi tội lỗi của mình, tính mạng của Hoài Thương chỉ còn tính theo từng ngày và từng giờ.
Vũ Gia Minh cầm lấy tờ giấy trên mặt bàn kính.
Giống như lần trước, hắn đọc to cho cả nhà nghe.
“Hoàng Tuấn Kiệt, Bạch Thư Phàm !
Tôi đã cho các người thời gian để sắp xếp mọi chuyện, nhưng các người lại chần chờ không dám quyết.
Nếu các người dám thử thách lòng kiên nhẫn của tôi, tôi chẳng những khiến cho công ty các người sụp đổ, mà tính mạng của con gái các người cũng sẽ vĩnh viễn biến mất.
Hãy suy nghĩ cho thật kĩ !
Một bên là tình cha con, một bên là tình phụ mẫu, nên chọn lựa như thế nào là việc của các người. Tôi cho các người thời hạn từ hôm nay đến ngày mai. Nếu vẫn còn chưa tổ chức họp báo, thì hãy chuẩn bị tinh thần mà lượm xác của con gái các người đi.
Chắc các người đang nhớ thương và lo lắng cho đứa con gái bị bắt cóc lắm nhỉ ? Để thỏa mãn lòng mong mỏi của các người, tôi gửi cho các người một ít tóc của cô ta làm kỉ niệm.
Nên nhớ, nếu vẫn còn cố tình kéo dài, hàng ngày tôi sẽ gửi một bộ phận trên cơ thể của cô ta cho các người.
Nếu cô ta có chết vì đau đớn, tất cả cũng tại các người, đừng đổ lỗi cho người khác.”
Dưới góc trái của tờ giấy vẫn là dấu ấn hình một con rơi màu đen quen thuộc.
Vũ Gia Minh kết thúc vai trò người đọc của mình.
Mọi người trong phòng đều im phăng phắc, kinh hoàng nhìn lọn tóc màu đen trên tay Hoàng Tuấn Kiệt.
Không còn nghi ngờ gì nữa, lọn tóc này được cắt từ mái tóc dài đến ngang vai của Hoài Thương.
Thư Phàm vì không thể ngăn được dòng lệ lúc nào cũng trực trào trên khóe mắt của mình, đã khóc như mưa, nhào vào lòng chồng mà khóc.
Tú Linh gần như ngất đi. Kể từ khi Thy Dung và Hoài Thương được sinh ra, Tú Linh đã coi hai đứa là con gái của mình. Con gái gặp nạn, một người mẹ yếu đuối và nhu nhược như Tú Linh làm sao chịu được cú xốc quá lớn như thế này.
Tú Anh khóc theo Thư Phàm và Tú Linh, thấy mẹ bị ngất, đã sợ hãi gọi to: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ không sao chứ ?”
Vũ Gia Minh hốt hoảng, liền bế Tú Linh lên lầu.
Thư Phàm mặc dù đau lòng muốn chết, nhưng vì lo cho sức khỏe của em gái, đã cố gắng nén lệ bi thương, theo Vũ Gia Minh lên lầu.
Tú Linh cần được tiêm thuốc và tiếp nước. Mấy hôm nay, Tú Linh ngày nào cũng khóc, không ăn uống được gì, sức khỏe vốn đã yếu kém sẵn, nay vì chuyện không may này lại càng trở nên tiều tụy và ốm yếu hơn.
Cũng may, Thư Phàm kiên cường và tỉnh táo hơn Tú Linh, đã cố gắng chống cự đến cùng.
Để Thư Phàm và Tú Anh chăm sóc cho Tú Linh, Vũ Gia Minh quay trở xuống lầu, còn nhiều việc dang dở đang chờ hắn giải quyết. Gia đình nhà Hoàng Tuấn Kiệt xảy ra chuyện không may, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, mà không chịu giúp gì.
Dì Lý bưng thức ăn và đồ uống cho Vũ Gia Minh, Hoàng Tuấn Kiệt và Khánh Sơn.
“Tuấn Kiệt, cậu đoán kẻ bắt cóc Hoài Thương sẽ có hành động gì tiếp theo ?”
Hoàng Tuấn Kiệt mệt mỏi ngồi dựa ra sau ghế, tay cào vào tóc: “Tôi đoán hắn sẽ tiếp tục dùng Hoài Thương để uy h