Vòng Quay Của Số Phận

Vòng Quay Của Số Phận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210081

Bình chọn: 7.00/10/1008 lượt.

hệ của cả hai, vì thế cô ta khôn khéo đáp: “Với người đàn ông mà chủ tịch gặp trong buổi tiệc hôm trước.”

Sắc mặt của Trác Phi Dương trở nên lạnh lẽo như sương đêm, bóng tối âm u trong mắt hắn càng lúc càng dày.

“Cô chính mắt trông thấy ?”

“Vâng.”

Tuy rằng hơi khiếp sợ trước tính cách thâm trầm và lạnh lẽo của Trác Phi Dương, nhưng vì mục đích của mình, cô ta vẫn tiếp tục đóng kịch đến cùng.

“Cô đi ra ngoài đi.”

Trái ngược với mong muốn của cô ta là Trác Phi Dương sẽ nổi điên lên, quát mắng Thy Dung một trận. Hắn chẳng những không nổi giận, còn lạnh lùng và bình tĩnh đến đáng sợ.

Cô thư kí thức thời vội vã rời khỏi phòng.

Khi cánh cửa gỗ được đóng lại phía sau, bao nhiêu tức giận và phẫn nộ được dồn nén trong lòng đều nhất loạt bùng phát.

Trác Phi Dương căm phẫn quát to: “Thy Dung, cô hãy đợi đấy. Cô nói cô thích tôi, cô sẽ không lừa dối tôi, nhưng kết quả thì sao ? Tối hôm qua cô còn vui vẻ ở bên cạnh tôi, sáng nay còn hẹn hò cùng tôi đi chơi, thế mà tôi vừa mới đi ra ngoài hơn một tiếng đồng hồ, cô đã quay về với nhân tình cũ rồi. Cô coi tôi là gì, là một người tình dự phòng của cô sao ?”

Trác Phi Dương đã nổi điên, gân xanh và máu nóng chạy rần rật trong cơ thể. Hắn thề, bằng mọi giá phải bắt Thy Dung phải trả giá vì tội dám đùa giỡn và phản bội lại hắn.

Trên đường ra sân bay, Thy Dung mở điện thoại di động, muốn gọi cho Bách Khải Văn, muốn nói với hắn rằng mình phải về Hồng Kông gấp.

Thy Dung giật mình, căng mắt nhìn hơn sáu cuộc gọi nhỡ trên màn hình điện thoại. Bỗng dưng, Thy Dung thấy mình thật có lỗi với hắn. Dù ai là người phản bội trước, cũng sẽ khiến đối phương bị hụt hẫng và đau khổ.

Hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, cố trấn tĩnh lại nhịp đập nhanh và mạnh của mình, Thy Dung bấm số điện thoại của Bách Khải Văn.

Thy Dung chưa kịp gọi, Bách Khải Văn đã gọi cho Thy Dung trước.

“Thy Dung, em hiện giờ đang ở đâu ? Anh đã chờ em cả đêm hôm qua, nhưng em không có về khách sạn.”

“Em xin lỗi, tối hôm qua trời mưa to quá, em lại đi quá xa, nên không thể trở về khách sạn được, thành ra em đã thuê một nhà trọ nhỏ để ngủ qua đêm.”

Thy Dung đành phải nói dối Bách Khải Văn, không dám nói sự thật cho hắn biết. Thy Dung làm thế cũng xuất phát từ thiện ý, không muốn hai người phải khó xử.

“Em bây giờ vẫn đang ở khách sạn đó ư ? Có cần anh lái xe đến đón em không ?”

Thy Dung nghe được giọng nói không vui của Bách Khải Văn.

“Anh Văn….” Thy Dung ngập ngừng nói: “Em đang trên đường ra sân bay. Em phải về Hồng Kông gấp, gia đình em gặp chuyện.”

“……………..”

Bách Khải Văn phải mất một lúc lâu mới hiểu được Thy Dung đang muốn nói gì.

“Em thật sự phải trở về Hồng Kông sao ? Gia đình em đã gặp phải chuyện gì, anh có thể giúp được gì cho em không ?”

“Cảm ơn anh.” Mắt Thy Dung đỏ hoe, sống mũi cay cay, sụt sịt muốn khóc vì cảm động: “Nếu có gì, em sẽ liên lạc với anh sau. Em phải về, chúc anh ở lại mạnh khỏe và gặp nhiều thuận lợi trong công việc.”

Thy Dung muốn nói rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ biết nói những lời khách sáo thế này, cầu mong hắn hiểu là mình không muốn lừa dối hắn.

“Thy Dung, anh có thể đưa em về Hồng Kông bằng máy bay riêng, em không cần phải vội vã như thế.” Bách Khải Văn có cảm giác Thy Dung về nước lần này sẽ không còn thân thiết với hắn như trước, mà đang dần trở nên xa cách với hắn.

“Anh Văn, em chân thành cảm ơn anh, nhưng anh còn công việc, em có thể tự mua vé bay về Hồng Kông.” Thy Dung cố nở một nụ cười, mặc dù là một nụ cười miễn cưỡng, nhưng có còn hơn không, nụ cười đã khiến cả hai bớt căng thẳng hơn: “Chúng ta còn gặp lại nhau mà đúng không anh ? Khi nào về đến Hồng Kông, em sẽ gọi điện cho anh.”

Bách Khải Văn nghe Thy Dung nói như thế, hắn hiểu không thể thuyết phục Thy Dung ở lại Las Vegas thêm được nữa. Thy Dung đã quyết tâm trở về Hồng Kông bằng được, có lẽ gia đình nhà cô ấy thật sự đã xảy ra chuyện gì đó.

“Thy Dung, nếu em cần anh giúp đỡ bất cứ điều gì, hãy gọi điện cho anh, anh sẽ giúp em, đừng giấu diếm anh.”

“Dạ, em hiểu, cảm ơn anh.” Thy Dung bịt chặt miệng, vừa cười vừa rơi lệ, nước mắt thấm ướt kẽ ngón tay. Mặc kệ người đàn ông này đã từng làm tổn thương bao nhiêu cô gái, mặc kệ quá khứ của hắn có đen tối và xấu xa thế nào, hắn đối xử với Thy Dung thật tốt, Thy Dung biết ơn hắn, cảm động vì hắn.

Thy Dung cúp máy, siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay, rất muốn gọi điện cho Trác Phi Dương, nhưng lại không dám, cuối cùng Thy Dung chọn cách ra về trong im lặng, hy vọng hắn đã đọc được tờ giấy mà mình đã để lại cho hắn, hy vọng hắn hiểu lý do vì sao mình phải hủy bỏ cuộc hẹn và ra về một cách vội vã.

Thy Dung nhắm mắt lại, để cho nước mắt tự nhiên rơi, lòng quặn thắt vì đau, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ đến cùng.

Đến sân bay, Thy Dung trả tiền tắc xi, lững thững một thân một mình, không có hành lý, chỉ có một chiếc túi xách trên vai, tiến dần vào trong tiền sảnh của sân bay. Nơi đây thật xa lạ đối với Thy Dung, mang lại cảm giác mênh mang buồn. Lúc đi thì thật vui, tràn ngập tiếng cười, lúc đi về lại chỉ có một mình.

Mua được vé máy bay, Thy


XtGem Forum catalog