
này.” Thy Dung thật lòng nói rõ suy nghĩ của mình cho Bách Khải Văn biết.
“Anh không hiểu, em nói sẽ hối hận về sau này là sao ? Em không tin tưởng anh ?” Bách Khải Văn không khỏi thất vọng khi nhận được câu trả lời của Thy Dung. Hắn vẫn luôn cho rằng hơn một tuần vừa qua, những hành động của hắn đã đủ chứng tỏ hắn là chân thành thích Thy Dung, muốn cùng Thy Dung tạo dựng một mối quan hệ bền vững và lâu dài.
“Em đã nói rồi, không ai đoán biết trước được tương lai, em và anh hãy cứ là bạn, thời gian sẽ cho chúng ta câu trả lời. Nếu mai sau, anh và em vẫn còn thích nhau, lúc đó chúng ta sẽ nâng mối quan hệ hiện tại lên một nấc thang mới, còn nếu không thể chúng ta vẫn mãi là bạn.” Thy Dung cười dịu dàng, bàn tay khẽ ôm lấy bó hoa vào ngực.
Ôm bó hoa, Thy Dung không khỏi nghĩ về tình người ấm lạnh. Hoa tuy có đẹp nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị đứt tay, Thy Dung không muốn mang hạnh phúc và tình yêu chân thành của mình ra để đánh cược.
Người đàn ông này vẫn chưa tạo dựng được lòng tin của Thy Dung. Anh ta đang giấu Thy Dung rất nhiều điều, mà những điều ấy đều có liên quan mật thiết đến tương lai của Thy Dung sau này.
Bách Khải Văn nhìn Thy Dung, thật lâu, hắn cũng không biết phải nói gì. Thy Dung là đang đề phòng hắn, đúng, hắn đã nhận ra được điều ấy trong mắt của Thy Dung, nhận ra được qua cách cô ấy nói chuyện và cư xử với hắn. Càng ngày cô ấy càng đối xử khách sáo quá mức với hắn.
Là hắn đã sơ hở để lộ ra điều gì đó sao ?
Không ! Hoàn toàn không có. Hắn nhớ, hắn đã rất cẩn thận, hành động một cách kín kẽ, hoàn hảo, tuyệt đối không để lộ ra một chút sơ hở nào. Vậy thì tạo sao cô ấy lại đề phòng hắn ?
Thy Dung và hắn đã từng ngủ với nhau mấy lần, nhưng chưa từng đi vượt quá giới hạn đến mức như vợ chồng.
Hắn không khỏi tự cười chế giễu bản thân mình. Nếu hắn là một chính nhân quân tử, hắn sẽ không nghi ngờ mình có bị điên rồi không, con mồi đang ở ngay trước mắt, nhưng lần nào hắn cũng dừng lại đúng vào lúc hắn không thể kiểm soát được nhất.
Hắn có thể làm được thế là do hắn không có tình cảm với Thy Dung sao ? Không phải, hắn thật sự rất thích Thy Dung, hắn chưa từng thấy thích một cô gái nào như Thy Dung cả. Nếu thế thì vì sao ? Phải chăng là do hắn muốn chờ đợi Thy Dung tiếp nhận hắn, lúc đó hắn mới dám biến Thy Dung hoàn toàn thành của hắn ?
Thy Dung không hiểu được những rối rắm trong suy nghĩ của Bách Khải Văn, thấy hắn chỉ chăm chú nhìn mình, không lên tiếng nói gì, tưởng hắn giận, Thy Dung dịu giọng bảo hắn: “Bách Khải Văn, anh có thể cho em thêm thời gian được không ? Em muốn có thêm thời gian để xác nhận lại tình cảm của bản thân mình.”
Bách Khải Văn nhẹ gật đầu, nụ cười nở trên môi hắn: “Thy Dung, anh không ép em phải chấp nhận anh ngay, cũng không muốn em miễn cướp ở bên cạnh anh. Anh sẽ cho em thêm thời gian, nhưng em đừng bắt anh phải chờ đợi lâu quá.”
“Em hiểu, cảm ơn anh.” Thy Dung chủ động vòng tay ôm lấy Bách Khải Văn, vùi đầu vào ngực hắn, cầu mong Bách Khải Văn không phải là một tên xấu xa, đang lợi dụng mình. Nếu không, Thy Dung cười nhạt, dù hắn đã từng đối xử tốt với mình đến đâu, Thy Dung cũng tuyệt đối không tha thứ cho hắn.
o-0-o
Bách Khải Văn đi tắm. Thy Dung tháo bỏ lớp giấy keo dùng để cố định bó hoa hồng, dùng kéo cắt tỉa từng cánh hoa, sau đó cắm vào một lọ hoa làm bằng sứ màu trắng.
Vì muốn giữ cho bó hoa được tươi lâu, Thy Dung chọn cách cắm hoa vào lọ, như thế chẳng những được ngắm hoa hàng ngày, còn ngửi được mùi thơm nồng nồng của hoa hồng.
Đối với cử chỉ ân cần, hết lòng chiều chuộng và chăm sóc mình hơn một tuần qua của Bách Khải Văn, Thy Dung thập phần hài lòng và cảm động, nhưng tâm vẫn không thể yên, vẫn không thể chấp nhận hắn bước vào khoảng trời riêng nhỏ bé của mình.
Nói Thy Dung đề phòng Bách Khải Văn cũng được, nói không tin tưởng hắn cũng không sai. Thy Dung tự biết mình ngu ngốc, biết sẽ có nhiều người mắng thầm mình là một kẻ kén cá chọn canh, là một người không thức thời, không biết nắm lấy cơ hội. Được một người đàn ông có tiền và địa vị như Bách Khải Văn để mắt đến, vẫn còn làm sao, nhưng ái tình, làm sao biết trước được điều gì. Thy Dung không muốn mình giống như những cô gái khác, quá dễ dàng trong chuyện tình cảm, để rồi gặp bất hạnh.
Đột nhiên chuông điện thoại của Bách Khải Văn reo vang, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thy Dung.
Thy Dung giật mình, bất giác liếc mắt nhìn về hướng cánh cửa phòng tắm.
Bách Khải Văn đang tắm bên trong, lấy ai nghe điện thoại đây ? Thôi thì cứ để cho chuông điện thoại reo một cách tự nhiên vậy, lúc nào Bách Khải Văn tắm xong, hắn sẽ nghe máy sau, Thy Dung nghĩ thầm.
Mặc dù tiếng chuông điện thoại quấy nhiễu tâm tư nặng nề của Thy Dung không ít, nhưng Thy Dung cũng không dám nhận cuộc gọi hay thô lỗ tắt máy.
Bách Khải Văn tối nay tắm lâu hơn bình thường. Thy Dung tưởng người đang gọi điện cho Bách Khải Văn sẽ tắt máy khi thấy Bách Khải Văn không nhận cuộc gọi, nhưng Thy Dung đã đánh giá quá thấp lòng kiên trì của người kia rồi.
Thy Dung thở hắt ra một hơi, đành phải tiến đến chiếc bàn gỗ, nơi đặt chiếc