Vợ trước của tổng giám đốc Satan

Vợ trước của tổng giám đốc Satan

Tác giả: Tử Yên Phiêu Miểu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326314

Bình chọn: 9.00/10/631 lượt.

ông có một chút sức sống nào.

Nhìn anh như thế, lòng của bé đột nhiên lại đau đớn, tay nhè nhẹ lau mặt của anh. Cảm giác lạnh lẽo lập tức theo lòng bàn tay vọt ra toàn thân thể.

Mặt của anh thật mát, so với trước kia bất cứ chỗ nào trên cơ thể anh cũng lạnh, có phải anh cũng giống như mẹ của bé muốn rời bỏ bé hay không? Không… không được như thế.

Bởi vì cảm nhận được sự lạnh lẽo ấy, Duy Nhất rốt cuộc cũng xác định tất cả không phải là mộng, mộng nào chân thật đến như vậy?

– Em. . . . . . sẽ chăm sóc thật tốt anh ấy chứ?

Minh Dạ Phạm nhìn tay run rẩy của bé, mặt mày trắng bệch giống như người trên giường, trong lòng có chút lo lắng. Nhưng bây giờ anh lại không thể để cho bé rời đi. Bởi vì lúc tay bé chạm vào mặt Minh Dạ Tuyệt, anh nhìn thấy vẻ mặt đang căng thẳng của Tuyệt từ từ buông lỏng, khóe môi thậm chí lộ ra một nụ cười. . . . Cũng vì lý do này, anh càng không cho bé rời đi.

Thật ra thì lo lắng của anh là dư thừa, hiện tại coi như muốn mang Duy Nhất đi chỗ khác, chắc chắn bé cũng sẽ không chịu rời đi.

Duy Nhất nhìn mặt mũi tái nhợt của anh, sững sờ một lúc lâu, mới thận trọng thu hồi cánh tay đang chạm vào mặt anh, động tác kia nhẹ nhàng giống như là sợ không cẩn thận sẽ đánh thức anh vậy.

– Ngu ngốc, trở lại cho tôi. – Duy Nhất mới vừa thu tay của mình về, cái người nãy giờ chưa từng mở mắt đột nhiên nhăn mày, ra lệnh. Khẩu khí kia cậy mạnh mà vô lực, nhưng trong giọng nói có sự hốt hoảng rõ ràng.

– Anh Tuyệt, em không đi, trên người của anh thật mát, em muốn truyền hơn ấm của em cho anh được không? – Duy Nhất nghe được lời nói của anh, nhẹ nhàng ngồi sát bên cạnh anh và nói, giọng nói êm ái làm cho người đang nóng nãy kia dẫn dịu lại.

– Hừ. – Anh nhắm mắt lại nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, giống như không có chút nào quan tâm bé có ở lại hay không. Bởi vì anh hiểu rõ, cho tới bây giờ cái đồ đần này đều biết giữ lời hứa, những gì bé nói chưa khi nào không thực hiện. Coi như ở trong lúc mộng, anh cũng tin lời của bé.

Duy Nhất thấy anh không hề lên tiếng nữa, vì vậy đi tới bên kia giường, từ từ bò lên. Bé nhẹ nhàng vén chăn, kéo cánh tay anh ra, nằm ở trên khuỷu tay anh, cố gắng tránh vết thương ở trước ngực của anh, thân thể dán thật chặt vào cơ thể lạnh lẽo của anh, chân cũng choàng qua, dùng hơi nóng thân thể mình sưởi ấm cho anh.

Minh Dạ Phạm nhìn hai người đang nằm trên giường, nơi cổ họng có chút đau rát, anh chưa từng gặp qua bộ dạng như thế này của hai người, cũng không gặp qua chuyện Minh Dạ Tuyệt chịu ngủ cùng người khác. Hình ảnh bọn họ ôm nhau xem ra rất hài hòa và ấm áp làm cho người ta chỉ muốn khóc vì cảm động.

Hai người tựa sát vào nhau, không chỉ có Minh Dạ Phạm mà mấy người áo đen đứng bên cạnh cũng im lặng, bọn họ giống như cũng cảm nhận lây sự ấm áp ấy mà lòng chua xót, tâm ẩn hiện lộ ra vẻ xúc động, hình ảnh cậu chủ như thế họ chưa từng thấy qua. Bọn họ cho là cậu chủ vĩnh viễn đều là cao cao tại thượng, lạnh khốc không ai có thể chạm vào được. Nhưng bây giờ, chẳng thấy anh có vẻ gì lạnh lùng gì cả, dường như khí lạnh trên người biến mất hoàn toàn, bây giờ anh giống như một người bình thường vậy, lẳng lặng nằm, an ổn ngủ.

Tay Minh Dạ Phạm nhẹ nhàng giơ lên, khiến những người áo đen đang choáng váng vì cảnh tượng trước mặt im lặng đi ra ngoài, anh cũng từ từ đi ra ngoài, vì bọn họ đóng cửa lại.

Nơi này không nên có người quấy rầy .

Trong phòng khôi phục hoàn toàn vẻ yên tĩnh, trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng của hai người, không còn có bất kỳ âm thanh nào khác. Chỉ có sao trên trời đang nhìn bọn họ, lẳng lặng cầu nguyện, sau này hai người sẽ là hạnh phúc.

Tay Duy Nhất vững vàng vịn anh, nháy mắt một cái cũng không thèm nháy chăm chú nhìn anh, không dám có bất kỳ một tia thư giãn nào, bé không dám ngủ, bé sợ sẽ xảy ra những chuyện giống như mẹ bé. Từ từ, bé phát hiện thân thể Minh Dạ Tuyệt có chút ấm áp, không hề lạnh lẽo như mới vừa rồi. Tâm cũng liền từ từ buông xuống, nhắm mắt lại ngủ cùng anh.

Nửa đêm, Duy Nhất đột nhiên tỉnh lại, bởi vì bé cảm thấy trên người nóng quá, đó không phải là nhiệt độ ấm áp mà như một cái lò lửa, làm cho bé ngủ cũng không an ổn.

Bé nhanh chóng ngồi dậy, phát hiện đó không phải là cháy nhà mà chính là nhiệt độ của cơ thể người, trong lòng một hồi mê mang, tại sao bé lại cảm thấy nóng như vậy? Từ từ, bé phát hiện, nguồn nhiệt này hình như là đến từ người bên cạnh. Cúi đầu nhìn về phía người bên cạnh, chỉ thấy gương mặt của anh đỏ bừng, cái trán cùng chóp mũi toàn là mồ hôi hột, hô hấp cũng biến thành dồn dập. Duỗi tay lần mò mới phát hiện trên người của anh vô cùng nóng .

– Ôi, anh sốt rồi. – Duy Nhất thở nhẹ một tiếng, trước kia bé cũng đã bị sốt, biết mùi vị đó. Cũng nghe dì Trương nói qua, một khi người ta bị sốt lên nếu như không kịp thời hạ sốt, sẽ biến thành người ngốc. Bé sợ anh Tuyệt của bé sẽ biến thành người ngu ngốc.

Vậy phải làm sao bây giờ? Bé cố gắng nhớ lại thời điểm bé phát sốt thì làm thế nào, đúng rồi, khi đó hình như là anh Tuyệt cho bé uống chút thuốc, mới khá lên được. Nhưng thuốc đó ở nơi nào? Bé phải tìm thuốc ở đâu?

Duy


Teya Salat