80s toys - Atari. I still have
Vợ trước của tổng giám đốc Satan

Vợ trước của tổng giám đốc Satan

Tác giả: Tử Yên Phiêu Miểu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327274

Bình chọn: 8.5.00/10/727 lượt.

từng có son phấn, làn da mịn màng một cách tự nhiên, trên người cũng chưa từng có mùi nước hoa, hơi thở đều là mùi thơm đặc trưng của phái nữa

Cô chưa bao giờ cố ý thu hút sự chú ý của người khác, nhưng mỗi khi cô xuất hiện, anh vẫn có thể tìm được cô. Anh chưa bao giờ thật sự để ý đến một cô gái nào, hoặc có thể nói, anh chưa bao giờ để người còn gái nào vào trong trái tim của mình, nhưng kể từ khi cô xuất hiện trước mặt anh, ánh mắt anh đều không tự giác chuyển sang người cô.

Nhìn gương mặt thanh tú của cô, trên mặt anh nổi lên nụ cười, trong lúc lơ đãng vừa ngẩng đầu, lại vừa hay nhìn thấy một cảnh khiến cho anh phải lo lắng.

– A. . . . . . – Anh kêu lên một tiếng, đứng lên chạy ra đường cái.

– Sao thế? – Nhìn anh vội vã chạy đi, Duy Nhất cũng chạy theo anh, liền thấy anh lao qua đường ôm lấy một đứa trẻ đang chơi đùa, cũng đúng lúc này một chiếc xe lao nhanh như xé gió thoát qua. Xuýt một chút, đứa bé kia đã vùi thân ở dưới bánh xe rồi.

Nhìn anh đứng bên cạnh cười đùa hỏi thăm đứa trẻ kia, trên mặt của cô lại hiện lên một nụ cười, không lâu thì có một đôi vợ chổng chạy tới, người phụ nữ thì ôm lấy đứa trẻ lo lắng hỏi han, người đàn ông thì không ngừng nói lời cảm ơn với anh.

– Anh thật sự là người tốt, chẳng lẽ anh không sợ mình gặp nguy hiểm sao? – Khi đôi vợ chồng kia đi rồi, Duy Nhất mới bước tới hỏi.

– Người tốt? Ha ha, tôi cũng được tính là người tốt à? – Đông Phương Dực cảm thấy rất nực cười, rồi như nghĩ đến chuyện gì đó: – Kỳ thật nếu là lúc trước thì tôi cũng không để ý đến mấy đứa trẻ chơi trên đường vậy đâu, bởi vì tôi lái xe không nhanh, tôi cũng không đua xe trên phố. Sau một lần gây tai nạn, nhìn đứa bé kia nằm trong vũng máu thì tôi hơi lo lắng, nhưng cũng không có nhiều áy náy với nó, chỉ đến lúc nghe tiếng khóc nức nở của mẹ nó thì tôi mới biết mình đã gây ra chuyện gì. Cô biết không? Từ lúc tôi vừa chào đời, tôi cũng chưa từng nghĩ mình sẽ gây ra họa gì, bởi vì dù tôi gây họa, cũng có người thay tôi giải quyết, không phải mắng chửi bản thân mình, thoải mái đến mức nghĩ rằng mọi chuyện trên thế gian này đều có thể giải quyết bằng tiền, dù sao cái thế giới này vốn là thế giới của đồng tiền. Nhưng khi tôi nhìn đứa trẻ ấy mất máu quá nhiều, mẹ của nó phát điên lái xe cực nhanh đi tìm cha đứa trẻ để cứu nó, nhưng khi thấy anh ta không hợp tác thì tôi mới biết mình đã gây nên chuyện gì, trong lòng mới thật sự có cảm giác áy náy. Lúc nhìn cô ấy thét gào trong cơn mưa vì không ai giúp đỡ, tôi hạn không thể giết bản thân mình ngay lúc đó. Nhưng cũng may, sau đó đứa bé đã không có việc gì. Nhưng từ đó về sau, lúc tôi đi ở lối đi bộ thì sẽ chú ý bên cạnh có đứa trẻ nào không, tôi không muốn mình gây thêm họa nữa, không muốn làm cho một người mẹ khác lại đau lòng vì mình, cô nói có phải đây là chuyện buồn cười hay không!” Đông Phương Dực vừa đi vừa gọi lại quá khứ của mình

“Thật sao?” Nghe anh nói vậy, Duy Nhất từ từ dừng bước, không biết vì sao, cô thấy dường như việc này rất quen thuộc với mình…..

– Dĩ nhiên rồi, thật ra thì khi đó chính tôi đã nghĩ, nếu như không phải tôi gây ra…, mẹ của đứa trẻ ấy có lẽ đã sống rất hạnh phúc! Cô biết không? Lúc nghe thấy cô ấy không thể khiến cho chồng mình đi đến bệnh viện cứu đứa bé thì tôi chỉ muốn đánh mình hai bạt tai. Là tôi khiến cho cô ấy nếm mùi vị đau khổ, cũng là tôi khiến cho cô ấy biết rõ tình người ra sao, nếu không phải là tôi, cô ấy sẽ sống hạnh phúc hơn phải không? – Đông Phương Dực chậm rãi nói, một người chồng vốn tốt đẹp trong mắt cô ấy, nhưng bởi vì anh gây họa mà khiến giấc mộng ấy tan tành, lúc ấy nhất định cô ấy rất đau lòng?

– Chuyện anh nói xảy ra khi nào?

– Hai, ba năm trước, đúng, chuyện ba năm trước đây rồi.

– Thật sao? – Duy Nhất nhẹ nhàng cúi đầu, thì ra thế giới này cũng thật nhỏ, không ngờ anh chính là cái người đã cứu Nhu Nhi vào năm đó.

– Sao thế? – Nhìn cô cúi thấp đầu thì anh lên tiếng hỏi thăm, không phải mới vừa nãy vẫn vui vẻ sao?

– Không có gì, thật ra thì cô ấy nên cám ơn anh, nếu như không phải do tai nạn ấy thì cô ấy sẽ không thể nào biết được một số chuyện, có lẽ vẫn mãi sống trong cơn mộng của mình, mà không nhìn rõ cái những chuyện hiện xảy ra, có trận tai nạn ấy mới có thể khiến cô ấy nhận ra điều này, đây cũng là một chuyện tốt. – Duy Nhất nói với giọng dằng dặc.

– Làm sao lại như vậy? Cô ấy không giận tôi thì tôi đã rất vui rồi. Nào có ai sẽ đi cảm ơn người gây tai họa cho mình chứ?

– Không, cám ơn anh, thật, thật ra thì tôi vẫn thiếu anh một lời cảm ơn, chỉ là tôi không tìm được anh mà thôi.

– Cái gì? Cô mới nói cái gì? – Nghe câu nói của cô…, Đông Phương Dực có chút hồ đồ.

– Đứa trẻ kia là con gái phải không? Sau được người ta chuyển máu từ bệnh viện khác qua, nó mới được cứu sống, đúng không? – Duy Nhất mỉm cười nhìn anh.

– Làm sao cô biết? – Đông Phương Dực giật mình nhìn cô , sau đó lại giống như đột nhiên phát hiện ra cái gì, không thể tưởng tượng nổi, không thể tin nổi, trợn to mắt nhìn cô – Là cô? Người năm đó là cô?

– Ha ha, chuyện cũ rồi, vẫn muốn nói một câu cảm ơn với anh, nhưng