Ring ring
Vợ trước của tổng giám đốc Satan

Vợ trước của tổng giám đốc Satan

Tác giả: Tử Yên Phiêu Miểu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327285

Bình chọn: 7.5.00/10/728 lượt.

t hiện, chân của cô vẫn mềm nhũn, cô vẫn còn sợ anh, cô sợ anh sẽ đem Nhu Nhi đi, và sợ anh sẽ làm chuyện gì đó với bọn họ.

Cổ họng căng lên khiến cô hít thở không thông, hít một hơi thật sâu, từ từ đi về phía cổng, mượn ánh đèn đường chói sáng vẫn không tìm thấy bóng dáng của anh, lúc này cô mới yên tâm, đóng cửa đi về.

Những lời anh ta nói là có ý gì? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Nếu không thương cô thì không nên tham gia vào cuộc sống của cô, không phải sao? Làm gì còn phải ép buộc cô không thể nói chuyện với người đàn ông khác? Rồi còn lo lắng chuyện cô có về muộn hay không nữa?

Nằm ở trên giường, nhìn Nhu Nhi đang ngủ an lành, nhưng cô lại có một đêm mất ngủ.

Ngày hôm sau, cô vẫn rời giường đúng giờ, làm xong điểm tâm rồi gọi Nhu Nhi dậy ăn sáng, sau đó mắt không tự chủ nhìn quanh bốn phía, thấy không có xe nào đang đậu bên ngoài, cũng không thấy ai xuất hiện ở đây, mới xoay người đóng cửa lại, lúc đang khóa cửa rồi chuẩn bị rời đi thì nhìn vào góc tường bên cạnh cửa sắt, chẳng biết vì sao nơi đó lại xuất hiện rất nhiều tàn thuốc. Nhìn đống tàn thuốc ấy, cô nhăn mày lại, là ai không có đạo đức công cộng như vậy, lại đi ném đầu thuốc lá ở cửa nhà cô? Nhưng khi nhìn thời gian đã sắp muộn, nên cô cũng không rãnh để dọn dẹp chúng, không thể làm gì khác hơn là xoay người lên xe cùng với Nhu Nhi.

Mới vừa vào mùa Thu, mặt trời vẫn còn rất ác liệt, ánh nắng cực nóng chiếu lên người, làm cho người ta cảm thấy ấm áp nhưng cũng khiến mồ hôi trên người họ chảy ròng ròng. Sau khi Duy Nhất cùng mấy người công nhân bận rộn dọn đóng hoa cỏ, nhìn chúng không có hư hại bao nhiêu, cô mới đưa tay lên lau mồ hôi hột trên trán rồi ngồi xuống bậc cầu thang bên cạnh.

Nhìn những đóa hoa được trình bày theo đủ dạng khác nhau, cùng ánh mắt vui vẻ của những người khách đến lấy hoa, cô nở nụ cười hài lòng.

Mấy ngày nữa ở đây sẽ tổ chức một lễ hội giao lưu, nên chẳng thiếu được những đóa hoa trang trí, nhìn nhưng đóa hoa nở rộ bên kia, trong lòng cô thật thỏa mãn. Tuy nhiên có lúc cũng thấy hơi mệt mỏi một chút, nhưng nhìn sự cố gắng của mình được người khác thừa nhận, loại cảm giác đó không có gì có thể thay thế được.

Nhìn mọi người đang ngắm hoa, cô cười ngây ngô.

Mấy ngày nay yên tĩnh đến khó tin, từ sau ngày hôm đó, quả nhiên Minh Dạ Tuyệt không tiếp tục đến tìm cô nữa, cũng không xuất hiện đột ngột trước mặt cô. Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của cô cũng có thể đặt xuống, chẳng lẽ, anh ta thật sự bỏ qua? Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại cười, trong lòng an tâm hơn mấy phần, cô đã có thể quay về cuộc sống trước đây, trong thế giới của cô không có đánh giết, không có cãi vả, yên lặng trải qua những ngày mà cô mong muốn.

– Xong rồi – Một giọng nói ấm áp chợt vang lên trên đỉnh đầu cô, khiến cô đang trong trạng thái trầm tư suy nghĩ, lại gặp một cơn gió xuân mát lạnh thổi qua cõi lòng, để cho thân thể mệt mỏi của cô nhẹ nhõm hơn một phần.

Ngẩng đầu nhìn lên, liền bắt gặp khuôn mặt tươi cười trên đầu cô, nụ cười kia dưới ánh nắng mặt trời lại vô cùng chói mắt.

– Ah? Làm sao anh lại ở đây? – Nhìn gương mặt ôn hòa ấy, cô không khỏi hiện lên nụ cười tươi, không biết vì sao, mỗi lần nhìn đến anh, lòng của cô sẽ cảm thấy rất nhẹ nhõm. Tất cả thứ không thoải mái sẽ biên mất không còn dấu vết, không có sự lúng túng, không có sự khẩn trương của cảm giác xa lạ.

– Tôi cũng là một trong số những người chủ của nơi này mà. Tới đây cũng là chuyện bình thường! – Đông Phương Dực cười khom ngồi xuống bên cạnh cô.

– Anh . . . . . Không sợ bẩn quần áo à? – Duy Nhất nhìn động tác của anh có chút kinh ngạc, ở trong ấn tượng của cô thì người có tiền sẽ không bao giờ ngồi trên mặt đất hoặc trên bậc thang như cô.

– Bẩn sao? Cô cảm thấy bẩn sao? Tôi lại thấy nó cực kỳ thoải mái – Đông Phương Dực nhìn khuôn mặt giật mình của cô thì cười sâu hơn.

Bộ dáng giật mình của cô càng thêm đáng yêu.

– Tôi và anh khác nhau mà, tôi làm công nhân, còn anh. . . . . .

– Có chỗ nào khác nhau, cô có thể ngồi thì tôi cũng có thể ngồi! Tôi với cô đều là người, không phải sao?

– Ha ha, cũng đúng. – Nghe lời của anh, cô càng vui vẻ.

Không biết tại sao, cô chưa từng có cảm giác gò bó khi ở cùng anh, cứ như họ là bạn bè đã lâu, nói chuyện vô cùng hợp ý, chưa từng có cảm giác phòng bị, cô cũng nghĩ có lẽ vì anh là bạn của Trang Nghiêm nên mới thế!

– Như thế nào? Mệt à? – Đông Phương Dực nhìn những giọt mồ hôi li ti trên trán cô thì giật mình, đưa ống tay áo lên lau giùm cho cô. Động tác tự nhiên mà tùy ý, tựa như đây là chuyện bình thường anh hay làm.

– Hả. . . . . . , – Duy Nhất nhìn động tác của anh mà sửng người, mặt hơi đỏ lên, sau đó nhìn về phía mấy bông hoa kia: – Làm chuyện mình thích, mệt mỏi cũng là điều đáng giá.

– Đúng vậy, có thể làm chuyện mình thích cũng là loại hưởng thụ, đúng không? – Nhìn vào trong ánh mắt của cô, thấy được cô đang đoán gì đó, anh tự nhiên mỉm cười.

Cô là một người phụ nữ rất đặc biệt, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, là anh đã biết cô rất đặc biệt. Trên người cô chưa bao giờ mang theo nhữngđồ trang sức dư thừa, trên mặt của cô chưa