Pair of Vintage Old School Fru
Vợ tôi là paparazzi

Vợ tôi là paparazzi

Tác giả: Nguyệt Tình Cao

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325542

Bình chọn: 10.00/10/554 lượt.

khoác. Giản Ái đón lấy, nhưng vừa nhận liền thấy mình hơi giống tiểu thiếp nên không nén được mà cúi đầu cười một chút.

“Nói chuyện gì với mẹ vậy?” Diệp Tu hỏi một câu.

“Chuyện trước đây thôi.” Giản Ái kéo Diệp Tu đến bên giường, nhân tiện giúp anh massage đầu: “Trễ vậy rồi mà anh còn bận bịu chuyện gì vậy!”

“Chuyện công ty thôi.” Diệp Tu đơn giản nói rõ.

“Nói em nghe chút đi.” Giản Ái tùy ý nói.

“Nói em cũng không hiểu!” Diệp Tu nhắm mắt lại trả lời.

“Anh không nói, em mới thật sự không hiểu đó.”

“Em xác định là muốn nghe?”

“Nghe!” Mệnh lệnh của mẹ già còn ở phía trước kia kìa!

“Chuyện ở ngay trên tài liệu kia, em tự đọc tự nghe đi!”

Cái gã thúi hoắc này! Giản Ái rời giường chầm chậm bước thong thả hai bước, rồi dừng lại trước máy tính, nhưng nhớ lời mẹ nói, cô lại cắn răng, tiếp tục đi đến trước bàn thật sự cầm lấy tập tài liệu.

Nể mặt mẹ đó! Giản Ái cầm lấy tài liệu nhẹ giọng đọc. Cái cô đang đọc là kế hoạch phát triển bất động sản. Bên trong có không dưới mười mấy cái phương án, lại nhìn ghi chép thời gian một chút. Trời ơi! Bên trong thời gian hội nghị lớn lớn nhỏ nhỏ sắp xếp chi chít. Giản Ái đọc xong một tờ, liền khô cả họng phải ngừng lại một chút.

“Đã cầm thì phải đọc.”

Vậy không cầm thì không cần phải đọc. Giản Ái hiểu ý, lập tức đặt tài liệu về chỗ cũ.

“Em đã cầm lấy rồi phải đọc tiếp.” Diệp Tu lười biếng nói. “Với lại anh vẫn còn chưa nghe đủ!”

Má nó chứ! Giản Ái vừa định ném tài liệu đi, nhưng thấy bóng mẹ cô thấp thoáng ngoài cửa, cô suy nghĩ qua lại, vẫn là nhận lệnh cầm tài liệu tiếp tục đọc. Đọc ba trang. Diệp Tu gác chân lên đùi Giản Ái. Đọc năm sáu trang, Giản Ái cũng không ngẩng đầu lên hỏi anh. “Phải đọc nữa hả?”

“Ừ!”

Grừ! Giản Ái oán hận đọc.

Niệm bảy tám trang, cô hỏi lại: “Còn đọc nữa không?”

“Ừ!”

Trong cơn giận dữ, Giản Ái cắn răng đọc. Đọc được mười hai trang, Giản Ái quyết định không đọc nữa ném tài liệu đi, hất luôn cái chân của Diệp Tu trên đùi xuống.

Ớ! Không đúng, sao lại không có phản ứng gì nhỉ!

Nhìn theo cái chân kia mới thấy hóa ra tên kia đã ngủ mất tiêu. Hèn gì lúc nãy còn nói chưa nghe đủ, hóa ra là xem giọng cô đọc thành hát ru mất rồi. Nhìn anh ngủ say, cô không thể nói không đau lòng cho anh.

Giản Ái nhẹ nhàng dọn dẹp tài liệu, giúp Diệp Tu cởi quần áo, lại đổ một chậu nước đặt ở dưới đất, sau đó đem chân Diệp Tu bỏ vào trong nước ấm giúp anh ngâm chân. Đang muốn rửa giúp anh thì có người gõ cửa. Giản Ái ra mở thì thấy hóa ra là Diệp Thắng Kiền. “Xuống dưới ăn khuya đi con.”

“Không được rồi, ba, Diệp Tu đang ngủ,” Giản Ái hơi hé cửa ra, ở bên trong Diệp Tu nằm ở trên giường, nhưng chân lại buông xuống ngâm ở trong chậu. “Con rửa chân cho anh ấy trước, rửa xong sẽ giúp anh ấy cắt móng chân.”

Đúng là, con dâu hiền! Diệp Thắng Kiền trong lòng thầm khen, nhưng miệng lại nói: “Vậy để ba nói mẹ chồng con để chén tổ yến lại cho con nhé!”

“Cám ơn ba!” Giản Ái tuy miệng cám ơn như thế, nhưng trong lòng lại nghĩ, cái thứ giống như nước miếng này không ăn cũng được. Thà để mẹ chồng xinh đẹp xấu xa ăn còn hơn.

Diệp Thắng Kiền lại không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, vẫn tràn đầy vui sướng đi xuống dưới lầu nói với bà Thư Mai: “Bà nó, để cho con dâu chén tổ yến nhé.”

“Hết rồi, tôi vừa đưa một chén cho mẹ nó rồi, chén còn lại phải để cho Chí Hoa nhà tôi.”

“Chí Hoa ngày mai mới về nước, cho Giản Ái trước đi! Chí Hoa đến đây thì hầm cho nó một chén khác.”

“Không biết tôi có rảnh mà hầm được cho nó được không.” Bà Thư Mai không chút để ý nói. “Đáng thương cho cái thân mẹ chồng tôi đây, con dâu không hầm đồ ăn cho tôi mà tôi ngược lại phải hầm cho nó ăn nữa. Đúng là không biết thói đời ở đâu nữa!”

“Được rồi, được rồi!” Diệp Thắng Kiền sau khi nghe xong, vô lực vẫy tay, hoàn toàn hết cách với vợ mình.

Buổi sáng, Diệp Tu tinh thần sáng láng xuống dưới lầu ăn sáng. Diệp Thắng Kiền khoái trá nhìn con trai một chút, lại có chút muốn nói lại thôi nhìn Giản Ái. Thấy Giản Ái nhìn như người vô sự ăn bữa sáng, hoàn toàn không nhắc tới chuyện tổ yến, Diệp Thắng Kiền cắn chặt răng nói. “Giản Ái, tổ yến tối hôm qua.”

“Để mẹ ăn đi ạ.” Giản Ái buông đũa xuống sau đó lau miệng: “Bình thường con bận quá, chứ không con phải tự tay hầm cho mẹ ăn rồi.”

Đúng là người vợ tốt! Diệp Thắng Kiền trong lòng lại cảm thán một chút, nghĩ đến đây, ông trừng mắt liếc bà Thư Mai một cái. Bà Thư Mai không cam lòng yếu thế trừng lại, ám chỉ bản thân vẫn có lý. Giản mẹ nhìn mà buồn cười.

Lúc này Diệp Tu đang im lặng ăn cơm nói: “Mẹ, mẹ vợ, hai người có muốn đi Hongkong chơi không. Hạ Sầm Minh mới mở một khách sạn ở đó, anh ấy mời người nhà chúng ta qua đó chơi, con với ba lại không rảnh, Giản Ái cũng phải đi làm, hay là mẹ với mẹ vợ cùng đi đi!”

“Không đi!” Bà Thư Mai dứt khoát từ chối. “Hongkong mẹ chơi chán rồi, với lại Chí Hoa em họ con hôm nay về nước. Mẹ muốn ở nhà chờ con bé.”

“Vậy bà thông gia đi đi!” Diệp Thắng Kiền hòa ái nói. “Tôi sẽ dặn người đưa bà cùng đi.”

“Vâng!” Giản mẹ cười tủm tỉm đồng ý.

Nhưng lúc Giản Ái lên lầu thay đồ đi làm, Giản mẹ lại tìm lên lầu nói. “Ti