
mới có thể chăm sóc và trông nom thằng Tiến..?? Điều đó là đúng sự thật chứ…??
Dũng gật đầu.
_Đúng, mình rất kinh ngạc và sửng xốt khi thấy thằng Tiến ngoan ngoan để yên cho Thanh bế, không những thế nó còn mỉm cười và ăn ngon lành khi Thanh bón cho nó. Chỉ cần trông thấy bóng dáng của Thanh là nó dơ hai tay ra như muốn ôm lấy Thanh…!!
Hùng mở to mắt ra nhìn Dũng. Hùng muốn kiểm chứng xem trong những lời mà Dũng vừa nói có lời nào là dối trá không. Hùng lắc đầu chịu thua.
_Mình không thể nào tin được, hôm nào mình phải đến nhà cậu để gặp mặt cô bé đó mới được. Mà cậu cũng kỳ lạ khi cho phép một cô gái bước vào nhà, mình tưởng nguyên tắc sống của cậu là không đàn bà, không cô gái nào được bước chân vào cổng…!!
Dũng vuốt tóc ra đằng sau, đôi mắt buồn phiền.
_Mình biết thế nhưng cậu thấy đấy mình không thể để cho thằng Tiến phải ở nhà một mình không có ai chăm sóc. Tuy mình không yêu thương nó nhưng mình không nỡ lòng nào nhìn nó khóc suốt ngày, không ăn không uống, cơ thể gầy mòn. Dù sao mình cũng là bố nó, mình sẽ nuôi nấng nó tử tế và sẽ đem lại mọi thứ tốt nhất có thể cho nó…!!
Hùng vỗ vai thằng bạn.
_Cậu phải cố vượt qua mặc cảm tự ti của bản thân đi. Ở ngoài kia còn có rất nhiều cô gái tốt cho cậu chọn….!!
Dũng chán nản.
_Cậu nghĩ những cô gái tốt đó sẽ chấp nhận một người đàn ông đã ly hôn và có con riêng hay sao, dù cô ta có đồng ý bố mẹ của tôi cũng sẽ ngăn cản. Không có người cha người mẹ nào lại muốn con gái họ khổ cả….!!
Hùng trầm giọng.
_Mình đã nói rồi, lòng tự tôn và lòng hận thù của cậu quá sâu nên cậu không dám mở rộng lòng và trái tim cậu ra. Cậu sợ bị đau thêm một lần nữa. Cậu làm thế chỉ thiệt cho bản thân cậu và cho những người thật sự yêu cậu….!!
_Mình tin là còn có rất nhiều cô gái sẵn sàng chung vai gách vác và san sẻ mọi chuyện với cậu. Cô ta yêu cậu cũng sẽ yêu luôn cả thằng Tiến, ai cũng có cơ hội làm lại từ đầu, mọi thứ chỉ kết thúc khi cậu nhắm mắt xuôi tay…!!
Đôi mắt Dũng đỏ hoe, lòng Dũng ấm áp. May mắn là ở trên đời này còn có một người bạn tốt luôn ở bên cạnh động viên, an ủi Dũng mỗi lần Dũng gặp khó khăn ; mỗi lần Dũng vấp ngã trong cuộc sống.
_Cảm ơn cậu, nếu không có cậu chắc mình sẽ không có ngày hôm nay…!!
_Cậu đừng nói thế, mình có làm được gì cho cậu đâu. Tất cả mọi thứ cậu đạt được là đều do bản thân cậu cố gắng. Mình tin mai sau cậu cũng sẽ gặp được một cô gái yêu cậu thật lòng…!!
Dũng mệt mỏi đáp.
_Mình cũng hy vọng tìm được một người như cậu nói nhưng mà nói thật mình chán và ớn hôn nhân lắm rồi. Có lẽ cứ mãi là người tình thì hay hơn….!!
Hùng trách.
_Cậu đừng vội vàng kết luận như thế. Cuộc hôn nhân của cậu và Lan thất bại là do cậu vẫn chưa thật sự tìm được một nửa đích thực, đến khi nào tìm được cậu sẽ thấu hiểu được ý nghĩa của bốn từ “tình yêu chân thành “ là gì, còn bây giờ nói gì với cậu cũng bằng thừa, cậu quá đa nghi…!!
Dũng yên lặng không đáp, có thật là do Dũng chưa tìm được định mệnh của cuộc đời Dũng nên mới tan vỡ không, hay là do lòng người xảo trá mới khiến cho Dũng ra nông nỗi này.
Sau khi đưa Hùng về nhà, Dũng quay xe theo hướng ngược lại, ánh đèn điện lấp lánh như những ngôi sao trên trời. Ngước nhìn bầu trời đêm, Dũng không biết ngôi sao nào mới thuộc về Dũng. Dùng ngập ngừng bấm số điện thoại bàn ở nhà.
Thanh đang lúi húi dọn đồ ở trong bếp, do ngủ quên nên Thanh vừa mới dậy cách đây một tiếng. Thanh hoảng hốt tưởng Dũng đã về nhà nhưng mà may quá anh ta vẫn chưa về. Thanh đi lên lầu kiểm tra thằng nhóc, thấy nó vẫn còn ngủ say. Thanh mỉm cười khép cửa phòng lại, Thanh suy tư.
_Không biết hắn làm gì mà giờ này vẫn chưa về. Thôi thì mình nấu gì cho hắn ăn vậy, dù gì mình cũng đã hứa thay bà Nhung chăm sóc cho căn nhà một ngày, mình phải có trách nhiệm…!!
Thanh mở tủ lạnh, sau khi rửa sạch Thanh tiến hành nấu nướng. Sống tự lập một mình bắt buộc Thanh phải tự đi học nấu ăn nên tay nghề của Thanh có thể nói thuộc loại khá. Thanh thường hay giúp các xơ ở trại trẻ mồ cô nấu cơm cho các em ăn hay giúp nấu ăn tại các bữa tiệc của gia đình Trang.
Từ buổi trưa đến giờ do mải dọn dẹp phòng Thanh vẫn chưa có gì vào bụng. Thanh nuốt nước miếng đánh ực một cái, Thanh mong hắn nhanh về để Thanh còn về nhà ăn cơm nếu không Thanh sẽ chết vì đói mất. Tiếng chuông điện thoại cắt đi dòng suy nghĩ của Thanh. Thanh vội vàng chạy ra phòng khách.
_A Lô, xin hỏi ai đấy ạ…??
Dũng ngập ngừng.
_Tôi xin lỗi vì bận chuyện công ty nên bây giờ tôi đang trên đường về nhà…!!
_Không sao, tôi không bận gì nên anh có thể về nhà lúc nào cũng được….!!
_Thằng bé ngủ rồi chứ…??
_Vâng, nó ngủ từ chiều tới giờ….!!
Tay phải bóp chán, Dũng chán nản nói.
_Tôi không biết phải giải quyết chuyện tìm người chăm sóc thằng nhóc như thế nào…!!
Thanh đề nghị.
_Anh có thể thuê tôi làm người trông trẻ cho anh được không…??
Dũng giật thót, suýt chút nữa Dũng đánh rơi chiếc điện thoại.
_Không được, tôi không muốn cô làm bảo mẫu của con tôi…!!
Thanh ương bương nói.
_Đó là chuyện của anh. Mặc anh có thuê tôi hay không, tôi cũng sẽ dọn đồ đến nhà anh vào ngày mai…