
công ty, cô không thể nóng giận mà làm mất đi hình tượng.– Trông em không được vui? – Win nhìn Hạ Tuyết đang vui vẻ thì gương mặt cau lại thì quan tâm hỏi.Hạ Tuyết không đáp, ánh mắt nhìn về phía Tú Anh và Diệu Anh đang đứng…– Có vấn đề gì sao? – Win nhìn theo ánh mắt Hạ Tuyết mà nói.– Cô ta đang tiếp cận chú ấy. – Hạ Tuyết nói.Win khẽ cười nói:” Cô ấy là thư kí của chú ấy, không như em nghĩ đâu.”Hạ Tuyết không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệu Anh…Bữa tiếc kết thúc, Win và Tú Anh đứng chào quan khách lần lượt ra về. Cho đến khi chỉ còn 4 người ở lại, Diệu Anh vẫn muốn ở bên cạnh Tú Anh nên không vội về, vả lại cô cũng có lí do là thư kí của anh nên phải giúp anh đưa đón khách.– Chúng ta cũng về thôi. – Tú Anh nhín Win nói.– Vậy tạm biết chú, tôi đưa Hạ Tuyết về trước. – Win nắm tay Hạ Tuyết kéo đi.– Em thấy chú ấy có vẻ uống hơi nhiều, chúng ta nên đưa chú ấy về trước. – Hạ Tuyết kéo tay Win lại.– Còn cô Diệu Anh. – Win nhìn qua Diệu Anh. – Cô về bằng gì?– Tôi… tôi có thể tự về. – Diệu Anh đưa mắt nhìn Tú Anh.Tú Anh lại nói vào:” Tôi không sao, hai người cứ về trước đi.” – Sau đó nhìn sang Diệu Anh mà nói:” Đường về nhà cô ấy khá vắng người, một mình đi rất nguy hiểm… tôi sẽ đưa cô ấy về.”– Lý gì mà một phó tổng lại đưa thu kí của mình về đến tận nhà… trừ khi có khuất mắc bên trong. – Hạ Tuyết bước lên phía trước mặt Tú Anh. – Hoặc chính là tình ý.– Em say rồi, Hạ Tuyết. – Win kéo tay Hạ Tuyết lại.Tú Anh không nói gì, chỉ quay mặt bước ra xe đưa Diệu Anh đi.– Khi nãy, vì sao anh không giải thích với cô Lâm. – Diệu Anh hỏi.– Có những việc càng nói càng rắc rối, huống hồ chi tôi và cô không phải như Hạ tuyết nghĩ.Diệu Anh nhìn Tú Anh… đây có phải là sự từ chối khéo léo của anh.Anh đưa Diệu Anh về đến nhà thì nhà cô đã khóa ngoài, cô lại không mang theo chìa khóa… gọi cho mẹ cô thì không thể liên lạc được. Diệu Anh đang không biết phải làm sao thì Tú Anh khẽ nói:” Tạm thời đến khách sạn ngủ, ngày mai quay về xem xét.”Chiếc xe lái đến khách sạn Ciz… vào nữa đêm nhưng cô gái chàng trai ăn mặc sành điệu bước vào bên trong trung tâm Ciz khiến Diệu Anh tròn mắt ngạc nhiên.– Họ cũng giống tôi nhà bị khóa cửa sao?Tú Anh hơi bật cười:” Là họ đi bar.”– Bar? – Diệu Anh ngập ngừng.– Có lẽ cô chưa từng đi đến những nơi đó.Cô gật đầu.– Muốn thử không?Diệu Anh hơi phân vân.– Bỏ đi, nó không phù hợp với cô.Nghe câu nói đó của Tú Anh, giống như chính là anh và cô không cùng tầng lớp và đẳng cấp. Cô cũng muốn một lần thử nơi giành cho giới sang giàu là như thế nào?– Tôi muốn vào thử một lần.Tú Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô… anh cũng đang muộn phiền, có lẽ rượu sẽ giúp anh quên hết mọi thứ.Thay vì lên tầng hai, Tú Anh chọn tầng cao nhất cùa trung tâm Ciz….Rượu trên bàn được rót ra rất nhiều ly xếp đầy bàn… Tú Anh đưa lên cụng vào ly Diệu Anh.– Cô có thể uống chứ.Diệu Anh gật đầu…Cả hai cùng thi nhau uống không biết cạn bao nhiêu ly…– Tưởu lượng cô cũng khá đó. – Tú Anh thấm say– Anh cũng vậy. – Diệu Anh vẫn tươi tỉnh.– Nếu như An Nhiên mãi mãi không tỉnh lại… tôi biết phải làm sao đây…? – Tú Anh bắt đầu mất đi lý trí mà nói.– Tú Anh, anh vẫn còn có tôi mà… tôi sẽ mãi bên cạnh anh. – Diệu Anh xót xa nhìn người đàn ông đáng thương.– Cô là ai? – Tú Anh ngước mắt nhìn Diệu Anh. – Là em phải không, An Nhiên.Diệu Anh khẽ rơi giọt nước mắt nhưng gật đầu…Tú Anh say đến mức không còn đứng vững mà gục mặt xuống bàn… nhạc sàn đã xuống, nhân viên nhận ra Tú Anh nên giúp cô đưa anh xuống khách sạn nghĩ ngơi.Trong cơn mơ… Tú Anh liên tục gọi tên An Nhiên, sau đó đau đớn đến rơi nước mắt mà liên tuc nói lời xin lỗi.Diệu Anh nhìn anh, bàn tay sờ vào bờ má của anh… sau đó từ từ cởi bỏ quần áo trên người anh và cô….Đọc tiếp Vịt nhỏ xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi ta – Chương 105 Khi ánh mắt trời đốt cháy màn đêm, khi mặt trăng nhường chỗ cho mặt trời soi sáng… nhịp sống của những con người giống như một quyền tiểu thuyết dài tập dằn cộm mà chính họ đang tự mình viết lên từng trang từng trang. Mà quyển tiếu thuyết của cuộc đời Diệu Anh, chính cô đang muốn lật nó sang một trang mới mà phủi bỏ những quá khứ.Tú Anh choáng váng sau một đêm ngấm men say, dường như anh không còn nhớ được điều gì đã xảy ra vào đêm qua. Một bàn tay nhỏ nhắn đang choàng qua bụng anh, chiếc đầu kia lại gối trên tay anh. Cuối cùng thì Tú Anh nhận ra trên cơ thể cả hai người đang không có một mảnh vải che thân.– Diệu Anh, đêm qua… – Tú Anh trân mắt nhìn Diệu Anh khi cô đưa mắt nhìn anh.– Chỉ là anh và em quá say… em không trách anh cũng không bắt anh nhận trách nhiệm. – Cô lấy chiếc mềm quấn ngang người mà bước vào nhà vệ sinh, quay đầu lại nói. – Đừng suy nghĩ điều gì cả… em tự nguyện.Bóng dáng cô khuất sau cánh cửa, Tú Anh vò đầu bấn loạn… vì sao anh lại có thể động chạm đến Diệu Anh… một cô gái trong sáng như vậy đã bị anh xâm phạm. Nhìn vệt máu đỏ tươi trên chiếc giường trắng tinh khôi, Tú Anh một lần nữa cảm thấy thật sự khó khăn.Trên xe, cả hai không ai nói với ai lời nào. Diệu Anh là đang nhìn anh mà đoán rằng trong suy nghĩ của anh là nhứ thế nào. Còn Tú Anh, là