
Phúc châm chọc Hàn phu nhân.-Câm miêng già ông lại. – Hàn phu nhân như đã quên mất chuyện đã từng gặp hồn ma của mẹ Kelly.Chỉ riêng Hoàng Thiên Ân tuy là đang đứng về phía cha mình nhưng anh không hề lên tiếng… chỉ im lặng quan sát mọi thứ.HTB và Kelly cơm no rượu say thì Hoàng Thiên Phúc và Hàn phu nhân cũng bước vào. Hàn Thế Bảo khẽ nhếch môi nói:” Dòng đầu tiên tôi đoán chính là – Khi ánh trắng chiếu vào ô cửa sổ vào giờ bạch song hổ tìm mồi… âm thanh sẽ phát ra thú vị.”Sự khó hiểu trong câu nói kìa khiến hai con người đầy mưu mô toán tính kia không thể nào hiểu được.Tuy nhiên trong ánh mắt của 3 con người trẻ tuổi lại đang nhìn về phía cổng chính căn nhà… chính là được tạc hình cặp hổ trắng.Đọc tiêp Vịt nhỏ xấu xí, em đừng hòng thoát khỏi ta – Chương 104 Kelly nhìn về phía cửa sổ, nếu như nói về ánh trăng có nghĩa là ngày 15 âm hằng tháng chính là lúc trăng sáng nhất. Chẳng phải ngày rằm đã qua vào vài ngày trước rồi sao, nghĩa là phải đợi đến gần một tháng sau thì bí ẩn kia mới có cơ hội giải đáp.– Ánh trăng sáng nhất là vào ngày rằm 15 hàng tháng nhưng ngày 15 đã qua vài ngày rồi. – Hoàng Thiên Ân khẽ nói.– Hoàng lão gia, xem ra chúng ta còn phải nhìn mặt nhau thêm một thời gian nữa. – Hàn Thế Bảo ngồi trên chiếc ghế bật cười nói.Hoàng Thiên Phúc tin tưởng nhất là đứa con trai của mình, trong đầu lão cáo già này thật sự có rất nhiều mưu tính. Một tháng thì một tháng, ông đợi chừng ấy năm còn được huống hồ chi chỉ cần 1 tháng mà thôi. Ông ta lấy từ trong túi áo chiếc điện thoại của HTB bị ông tịch thu mấy ngày trước đưa về hướng anh.– Cậu mau gọi về nhà, nói với bọn chúng rằng đang đi du lịch tránh bọn chúng báo công an. – Hoàng Thiên Phúc đưa khẩu súng về Kelly mà uy hiếp. – Nếu dám nói lời nào khó hiểu, đừng trách sao viên đạn trong đây lại vô tình.Hàn Thế Bảo cũng muốn gọi về để mọi người không phải lo lắng cho họ. Hiện tại chỉ còn Win và Tú Anh ở tại Hàn gia… Tú Anh thì không hề có chút võ công dính vào những việc này chỉ là chết oan mạng, còn Win… anh lại càng không muốn Win gặp nguy hiểm.Tú Anh đang ngồi trong biệt thự Hàn gia cùng Win lo lắng thì điện thoại từ phía HTB gọi đến khiến Tú Anh vô cùng kinh ngạc.– Hàn tổng. – Tú Anh vội nghe máy.– Tú Anh, dạo này công việc ổn chứ. – Hàn Thế Bảo vờ như không có điều gì.– Hàn tổng, anh đang ở đâu… vì sao không thể liên lạc.– Tôi và Kelly đang đi du lịch xa… có lẽ chuyến đi này kéo dài hơn một tháng. Cậu thay tôi chăm sóc Tiểu Hân và giúp đỡ Win. – Hàn Thế Bảo nói, trong giọng nói không có chút kì lạ nào.– Vâng, tôi hiểu rồi. – Tú Anh liền đáp.– Được rồi, chúng tôi cần không gian riêng nên mọi người đừng làm phiền chúng tôi. – HTB nói thêm.– Dạ, Hàn tổng.HTB cúp máy đi thì Hoàng Thiên Phúc cũng lấy lại chiếc điện thoại kia mà tắt – Hiện tại, nó chính là phòng ngủ của chúng ta.– Không phải là anh… – Kelly đỏ mặt, không phải là trong lúc nguy hiểm này mà anh ta lại muốn làm việc đó ư?– Anh thích điều em đang nghĩ.Kelly thoái lùi về sau một chút, người đàn ông trước mắt cô điên thật rồi.– Chúng ta là đang bị bọn họt bắt, bọn họ có thể vào đây bất cứ lúc nào. – Kelly từ chối.– Vì vậy anh mới vất vả chắn cửa lại…Không đợi Kelly từ chôi, đôi môi anh đã chạm vào đôi môi ửng đỏ của cô. Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, triền miên trên môi cô như muốn trao hết sự ngọt ngào dành cho cô. Kelly vẫn không thể nào cưỡng lại sự ngọt ngào đó, vẫn say mê bờ môi ngọt của anh, cô không muốn đôi môi này rời khỏi môi cô.Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó buông Kelly ra mà từ từ đi về phía cửa, bàn tay anh đưa lên công tắc điện mà bấm kêu “ tách” khiến đèn điện tắt đi. Kelly hơi bất ngờ, ánh trăng sáng kia soi qua cửa sổ, ánh sáng kia mờ ảo nhưng vẫn khiến cô có thể nhìn thấy mọi thứ. Chiếc giường đặt cạnh cửa sổ nên ánh sáng đó chiếu vào cô bừng sáng xung quanh bóng tôi.– Dưới ánh trăng, em chính là nữ thần xinh đẹp nhất. – Hàn Thế Bảo bước tới, dùng lời ngọt ngào đưa Kelly đến một đêm tình ái mặn nồng.– Thế Bảo, ánh trăng thật sáng. – Kelly tựa vào lòng anh mà nói.Dưới ánh trăng soi sáng… mọi thứ trở nên lãng mạng và mê đắm hơn. Soi bóng hai con người dù nguy nan nhưng vẫn tận hưởng những thứ tuyệt diệu trên cuộc đời…Tú Anh nhìn thấy Win và Hạ Tuyết vui vè bên nhau, trong lòng có chút buồn bã. Anh lái xe trên con đường lớn đông người qua lại cũng không tìm ra một người nào quen thuộc. Bỗng nhiên Tú Anh dừng xe lại trước một shop quần áo nhỏ ven đường, nhìn thấy cô gái quen mắt đang đứng bên ngoài nhìn vào.– Cô thích nó ư? – Tú Anh từ phía sau bước đến nói.Diệu Anh bất ngờ quay đầu lại, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên khi nhìn thấy Tú Anh.– Sắp tới công ty có tổ chức bữa tiệc, em đang chọn trang phục cho phù hợp. – Diệu Anh khẽ đáp.Tú Anh nhìn qua trang phục đang bày bán trong cửa hàng này liền không ưng ý được bộ nào, bửa tiệc thường niên của The Win đều toàn những nhân viên cao cấp. Tú Anh là phó tồng nên thư kí của anh tất nhiên cũng được mời… anh lại không nhớ đến gia cảnh của Diệu Anh, xem ra đã khiến cô ấy khó xữ.– Theo tôi. – Tú Anh nói xong, quay đầu bỏ đi.Diệu Anh bước theo sa