
heo nữa đây, tôi nghĩ một lúc, rồi cất điện thoại, ngồi vào bàn, tiếp tục học, kì thi học kì cũng sắp tới rồi.
Chap 12: Cô chị bé nhỏ
Một tuần trôi qua trong sôi động, vẫn là cái vụ chọn ông già tuyết và cô gái tuyết cho buổi thi đấu ở trường, và cũng bởivì bà chị hờ của tôi, thỉnh thoảng lại sang lớp gọi này gọi nọ, làm mấy thằng trong lớp thỉnh thoảng lại rú lên như một lũ điên dại.. cũng phải thôi, ngày trước, tôi trầm tính bao nhiêu, thì giờ tôi vui vẻ là hòa đồng bấy nhiêu..
Ngoắng tít mù hộp trà sữa, tôi đưa cái bánh bao vào miệng, nhai nhồm nhoàm, vừa ngẩng đầu lên nhìn…
– Muốn nhờ gì, thì nói đi nào…
– Chị muốn nhờ bé đưa chị đi học, chứ không kiểu này chắc chết mất
– Anh rể chặn đường à.. tôi đưa nốt mẩu bánh bao vào miệng
– Chị cho ăn đòn đấy, tên Vũ không chịu bỏ qua, giờ thì sáng nào nó cũng chờ trước cửa nhà chị đây này.
– Thế chả lẽ là chị đi ô tô cùng bé à… tôi cười cười
– Không, thế không tiện, có thể là bé tới đoạn nhà chị, thì xuống, rồi đi xe đạp ra trường.. không vận động nhiều, chân nó nhão đi đấy
Thì ra, một tuần nay, sự tấn công mãnh liệt của Vũ làm cho Vân cảm thấy khó chịu, trên lớp thì không nói rồi, vì Vũ hay lên cửa lớp A1, gọi Vân ra nói chuyện, đã làm bọn lớp Vân mắt chữ O, mồm chữ A rồi, giờ lại còn đứng ở cửa đòi đưa Vân đi học nữa… đúng là đẹp trai, không bằng chai mặt thật, tôi tự nhủ, quả này bà chằn này ăn đủ, chưa bao giờ tôi thấy Vân tỏ ra bối rối như vậy cả…
Phương án của Vân đưa ra, cũng không hề khả thi một chút nào, khi mà tôi cũng không muốn bác Khang cứ chỉ đưa tôi một đoạn đường, sau đó lại quay xe về, như vậy, vừa mất công, vừa mất việc, thà tôi đi luôn còn hơn
– Cuối cùng, là chị vòng qua nhà đón bé đi học.. ok chứ
– Không, đi ô tô ấm hơn.. tôi vẫn thủng thỉnh hút sữa
– Đi mà, chị xin bé đấy, đi mà.. Vân vừa nắm tay tôi, vừa tỏ vẻ nũng nịu
– Xấu hổ chưa.. mà có biết nhà người ta ở đâu không mà đòi…
Vân ngớ người ra, đúng thật là, không hề biết nhà tôi, chính xác thì không ai biết nhà tôi ở đâu cả. Thật ra thì việc biết nhà hay không cũng không có quan trọng lắm, vấn đề là, tôi muốn cho bà chằn lửa này chịu thêm một chút phiền toái thôi.. gọi là trả thù ..
Cuộc nói chuyện lâm vào bế tắc, mà tôi vẫn đang ngồi, tận hưởng cái vẻ mặt như đưa đám của Vân, công nhận, nhìn cái mặt xị xuống như sắp ăn đòn thật thú vị
Tối nay, sau khi làm xong bài tập, tôi ngồi chờ bố về, vì tôi muốn nói chuyện với bố, kim đồng hồ vẫn tích tắc từng hồi, đã 11h rồi, vẫn chưa thấy bố về, tôi thấy nóng ruột, mọi hôm thì giờ này bố đã về rồi mới phải. Trước màn hình máy tính, nick yahoo bật sáng, nhưng chẳng một ai pm hay chat chit, tôi ngồi nghe nhạc, âm nhạc là nguồn sống của tôi, cũng như cái cây cần nước vậy..
Tiếng xe ô tô lăn bánh xa xa, là bố tôi..
Tôi xuống dưới nhà, ngồi chờ bố ở phòng khách, cũng lâu rồi, bố với tôi không nói truyện với nhau
– Con chưa ngủ à
– Con chưa, con có việc muốn hỏi bố
– Có chuyện gì thế.. bố nới lỏng cái cavat rồi đặt cái cặp xuống bàn
– Con muốn mua xe đạp, với lại đi xe đạp tới trường
– Tại sao con không đi ô tô nữa…
– Con muốn đi cùng mấy đứa bạn, chứ đi ô tô con thấy cảm giác nó xa lạ sao ấy, với lại cũng chủ động, và bác Khang cũng không phải đưa đón con mỗi ngày nữa
– Tùy con, nếu như điều đó tốt, mai cũng vừa vặn bố được nghỉ, để bố dẫn con đi mua..
– Vâng ạ… tôi cười, và bố cũng cười, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến.
Cái lí do mua xe của tôi, thì có lẽ ai cũng biết, chả cần phải viết ra đây làm gì nữa..
Sáng hôm sau, một hồi hai bố con đi khắp mấy phố bán xe đạp của Hà Nội, cuối cùng tôi cũng chọn được một cái xe địa hình khá hầm hố, với gióng cao, và có cả nấc tăng xích, gọi nôm na là số, như là của xe máy…
Bố đèo tôi, trên chiếc xe đạp mới mua, cảm giác như trở lại tuổi thơ, được bố đèo xe đạp đi linh tinh mỗi khi nghỉ ngơi lại ùa về, tự nhiên, tôi muốn khóc quá, cảm xúc dâng trào, tôi với bố đi ăn, đi chơi.. giống như tôi hồi nhỏ mỗi lần nhớ mẹ… mọi người trên phố có vẻ tò mò, với hai bố con tôi, nhưng mặc kệ điều đó, tôi với bố vẫn vui vẻ trò truyện suốt cả quãng đường dài về nhà, lâu rồi, lâu lắm rồi….
Hôm sau, tôi đi học bằng xe đạp, cảm giác được đạp xe giữa trời sáng, ung dung hít thở bầu không khí trong lành, vận động toàn thân làm tôi thấy sáng khoái, hơn là chỉ ngồi trong ô tô và nhìn ra đường một cách đơn điệu….. Tôi đi lướt qua nhà Vân, một cậu học sinh đứng ở cổng, còn Vân thì chả thấy đâu, tôi cười cười, và vọt đi, cũng không có hứng thú ở lại xem người ta nói lời yêu thương với nhau.. nghĩ tới cái mặt của nhỏ Vân, tôi lại thấy thích thích.. cái mặt lúc giận và lúc nũng nịu trông có cái gì đó cuốn hút khó tả..
Đạp xe tới trường mất 25p, luồn lách trong dòng người mỗi buổi sớm, cũng có cái thú vui của nó, hòa vào mọi người để mình nhận được yêu thương…
Đi lên lớp, đã có mấy đứa tới sớm hơn cả tôi rồi..
Chào bọn nó, về chỗ cất cặp, và tôi nhanh chóng hòa vào các cuộc nói chuyện không bao giờ có hồi kết này, thấy vui vui lạ
Một ngày trôi qua nhanh chóng, tới khi ra về, tôi mới thấy, thực sự là khó