Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Vì Đó Là Em

Vì Đó Là Em

Tác giả: Thai-Tu-Shang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322214

Bình chọn: 9.00/10/221 lượt.

ừ sau cái vụ đá bóng, tôi với Vân, trong cái mối quan hệ của hai đứa đã tốt lên nhiều, không còn những vụ đấu khẩu nảy lửa, không còn những trò đùa tinh quái nữa, đơn giản, vì Vân giờ đang phải đối diện với cậu bạn kia.. còn tôi, càng được thể, nhiều khi, tôi còn bày trò cho cậu bạn kia trêu Vân, những lúc nhỏ tức giận lên, nhìn trông thật buồn cười…

– Tặng Vân này…. Lại tiếp rồi, tôi ngồi bàn dưới, đang quay quay bút làm bài thì nhìn thấy cái cảnh này

– Không công thì bất hưởng lộc.. tớ có công gì mà lại tặng quà

– Tớ muốn tặng, người con gái mà tớ yêu quý, không được ư..

– Nhưng tớ cũng không muốn nhận quà của người khác… Đức đâu, chúng mình đi..

Tôi giật mình, tự nhiên lôi tôi vào đây, đang chưa kịp định thần, thì bị lôi tuột ra khỏi bàn, Vân khoác tay tôi, rất than mật, không quên quay lại, cười cười với cậu bạn kia… và cũng kịp để tay vào mạng sườn tôi, nhéo tôi một cái rõ đau mà tôi phải cố lắm mới không hét lên..

– Phù, cuối cùng cũng thoát.. Vân như gỡ được gánh nặng ngàn cân.. đi nhanh lên, đàn ông mà đi như thằng tật vậy

– Tôi đau chân bà ạ.. mấy ông hậu vệ lớp bà đấy

– Ai bảo ham hố.. hô hô.. mà bỏ tay ra, lợi dụng tôi à

– Ai thèm, tự nhiên lôi tuột ra đây, cầm tay cầm chân ghê chết…

– Nín rồi chị thương.. đi căng tin, chị cho bé ăn bánh bao nhé.

Nếu như ngày trước, cái lúc mà tôi còn là một người lạnh lung, có lẽ, tôi sẽ cho nhỏ này bơ vơ ngay tại đây, nhưng giờ đây, tôi đã biết cách hòa vào với tất cả mọi người, và tất cả niềm vui tôi nhận được như tăng lên nhiều..

Tôi cười một cách bí hiểm, những cơ hội trả thù như thế này, cái nhéo lúc nãy, làm sao mà tôi bỏ qua được..

– Chị cho bé ăn bánh bao thật hả…

– Chị lừa bé bao giờ chưa… Vân vênh mặt lên

– Rồi, đi nào….

Chúng tôi bước xuống căng tin, gió lạnh thổi vi vu…

– Cô cho cháu 2 hộp trà sữa, và 2 cái bánh bao…

– Để bé gọi cho… 2 cái sao đủ, tôi cười cười, rồi hướng tới cô bán hàng.. cho con 6 cái cô ơi…

– Chị đãi pé cơ mà nhỉ.. tôi cố làm ra cái bộ mặt trêu chọc.. còn Vân vẫn thản nhiên như không

Bánh bao và trà sữa đã được bê ra, tôi bắt đầu ăn, Vân cũng thế, tiết cuối, vừa rét vừa đói, 6 cái bánh bao được 2 đứa giải quyết một cách ngon lành…

– Cô, cho con 6 cái nữa…

– Này, trâu hay là bò đấy… Vân nhìn tôi

– Chị mời pé cơ mà nhỉ…. Tôi cười cười, mặc dù hơi no no rồi, nhưng nếu chén, thì tôi vẫn có thể giải quyết tốt mấy cái này nữa…

Vân vẫn thản nhiên, ngồi ngoáy cái hộp trà sữa, hút một cách ngon lành, còn tôi, giờ mới thấy hậu quả, khi mà cái bụng tôi đã bắt đầu không thể nào chưa them được nưa, nhưng tôi vẫn cố mà nuốt, vừa ăn, vừa uống trà sữa…

– Bé ăn nữa để chị gọi nhé.. Vân cười..

– Thôi, bé xin.. tôi vừa uống vừa nhăn nhó, chắc là tối về khỏi ăn cơm quá…

– Hôm nay chị đãi bé cơ mà, ăn đi, không phải ngại đâu

Tôi trợn mắt nhìn Vân, cứ tưởng tượng là tôi sẽ trả thù kinh tế được với cô bạn lắm chiêu này, nhưng không, Vân còn cao tay hơn cả tôi…. Hút nốt hộp trà, bụng tôi thực sự không chứa thêm được nữa.. tôi và Vân đi lên lớp…

– Giờ bé sẽ là em của chị.. hahaa, gọi chị đi bé

– Không..

– Hư là chị cho ăn đòn nát đít giờ, có gọi không

– Đánh là về kể bố…. để xem, dám bắt nạt không

– Đứng lại… ta cho một trận.

Hai đứa chạy đuổi nhau lên tận lớp, trước con mắt ngỡ ngàng của cả thầy giáo và bọn trong lớp, như là hai đứa vừa trở về từ hành tinh khác vậy…

– Thưa thầy, cho em vào lớp ạ.. Vân nói lí nhí..

– Các em vào đi, lần sau nhớ giờ vào lớp…

Tôi về chỗ, đang mở vở ra ghi bài, thì thấy có mẩu giấy nhỏ ném ra chỗ tôi:” Viết số điện thoại của bé ra đây cho chị, tối chị có việc cần nhờ ”

Tôi hí hoáy viết cái dãy số điện thoại của tôi ra tờ giấy, tất nhiên là vẫn cái trò cũ xì.. viết một dãy số từ 1 tới 9 “ đây là số, sắp xếp thế nào thì tùy ”..

Vân cười cười, không nói gì, nhận lấy mảnh giấy và bỏ vào cặp sách, bọn tôi tiếp tục quay lại với những con số và hình khối… Xa xa, ông bạn lầm lì đang nhìn tôi, nhung lúc tôi bất giác ngẩng lên nhìn, thì nó quay đầu đi mất…

Tôi cũng không hiểu, và không muốn hiểu luôn…

Buổi tối ở nhà, tôi vẫn giữ cái thói quen sinh hoạt như thường lệ, dạo này, bố không ở nhà, cuối năm, công việc bận, hầu như bố tôi về khi trời đã quá khuya, và ra đi khi tôi còn chưa tỉnh ngủ…

Tít tít.. có tin nhắn

“ Bé à, chị đây ”

Tôi giật mình, quái nhỉ, sao nhỏ này biết số điện thoại của tôi

“ Tôi không quen ai là chị tôi cả ”

“ Mai đến lại ăn đòn nát đít giờ.. ai trả tiền bánh bao cho bé đấy”

“À, thì ra là bà chị nửa mùa.., có chuyện gì, mà sao lại biết số bé ”

“Bí mật, tới lúc cần biết sẽ biết.. Vân tỏ ra bí ẩn, mà bé giúp chị đối phó với Vũ cái, nó cứ bám lấy chị thế này, khó chịu lắm, mà được cả bé nữa, cứ vào hùa với nó trêu chị”

“ Giúp như nào giờ, không vào hùa nữa, nhưng mà cứ hôm nào học bồi dưỡng thì chị dẫn bé đi ăn bánh bao nhé, ^^”

“Bé tham ăn nhỉ, được rồi, có gì kế hoạch bàn sau, nhưng mà, bé phải giúp chị đấy ”

“ Tuổi nhỏ làm việc nhỏ, tùy theo sức của mình nhé ”

Một chữ ok cuối cùng mà Vân nhắn lại cho tôi, không biết nhỏ này sẽ nghĩ ra những cái gì quái đản tiếp t