
rực, nó say sưa nhớ lại những pha quyết liệt, hấp dẫn của cuộc tranh tài, không sót lấy một chi tiết nhỏ, say sưa đến nỗi ba nó đã vô nằm bên cạnh từ lâu mà nó cũng không hay. Khi nhớ đến đoạn thằng Quân bỏ qua trái phạt đền của phe nó, Tân đâm bực mình ngang xương. Nó đập chân xuống giường một cái rầm, cằn nhằn:
– Trọng tài dỏm! Dẹp!
Ba nó giật thót người, nhỏm dậy hỏi:
– Cái gì vậy con? Rệp hả ?
Tân không dè ba nó nằm bên cạnh, nó hoảng hốt ấp úng:
– Dạ… không phải…
– Không phải rệp cắn thì nằm yên ngủ, làm gì mà dộng chân cẳng rầm rầm vậy ?
Nói xong ba nó nằm xuống. Mình nói “dẹp” mà ổng tưởng là “rệp”, cũng may! Thằng Tân biết ba nó bực mình vì bị phá ngang giấc ngủ nên không dám đính chính. Nó nằm im, cố bắt trí nhớ quay lại cuốn phim bóng đá vừa bị đứt. Chẳng mấy chốc tiếng nảy thình thịch đầy quyến rũ của trái bóng bắt đầu vọng đến tai nó. Rồi sân vận động Thống Nhất với hơn ba mươi ngày khán giả bắt đầu hiện ra, ồn ào, náo nhiệt. Hằng ngày chiếc dù đủ màu lộng lẫy trên bốn mặt khán đài. Từ dưới hầm của khán đài A, hai đội bóng “Mũi tên vàng” và “Sư tử” đang bước lên từng người một và cùng các trọng tài ra sân chào. Tiếng vỗ tay của khán giả nổi lên như sấm. Thằng Tân thấy mình đẹp đẽ và “hách xì xằng” trong chiếc áo xanh sọc đỏ, quần trắng, tất trắng đang bắt tay Hùng bụi, đội trưởng đội bạn, trước ống kính của các ký giả thể thao. Sau mười lăm phút khởi động, trận đấu chuẩn bị bắt đầu. Bên “Mũi tên vàng” được quyền giao bóng trước. Ðội trưởng Tân và trung phong Thịnh đang đứng trước bóng. Tiếng còi trọng tài ré lên. Thịnh đá bóng ngang qua cho Tân, Tân đánh gót về cho tiền vệ Tình. Tình chuyền bóng sâu sang phía cánh trái cho Dũng lao lên… Với giấc mơ sôi động đó, thằng Tân không biết là mình đã ngủ.
– Nguyễn Hoàng Tân!
Cô giáo chấm cây viết vô cuốn sổ điểm và kêu lên. Mấy chục cặp mắt trong lớp đều dồn vô thằng Tân. Mấy đứa con gái ngồi bàn trên cũng quay đầu lại, dòm.
Nếu ở trên sân bóng, Tân là trung tâm chú ý của mọi người nhờ tài dẫn bóng nhuần nhuyễn của mình, thì ở trong lớp, nó cũng là trung tâm chú ý của tụi bạn nhờ cái “tài” lười học và nghịch ngợm có một không hai.
Mỗi lần bị gọi lên bảng để trả bài, nó luôn luôn chứng tỏ cho người khác thấy là không có ai trên đời kiên cường hơn mình, nghĩa là mặc cho cô giáo hỏi cả chục câu, nó vẫn nhất quyết không chịu “khai” lấy một chữ, dù rằng sau đó nó bị điểm 2 hoặc điểm 1 cũng đành. Nhứt là môn toán, mặc dù độ rày nó học có tiến bộ hơn, nhưng cứ mỗi lần bị kêu lên bảng giải toán là nó lại đứng trơ ra như phỗng. Cứ nghĩ tới ánh mắt của cô giáo và tụi bạn đang xoáy vô lưng mình, chăm chú dò xét từng cử động nhỏ nhặt nhứt của mình là Tân cảm thấy người nhột nhạt ngượng nghịu và quên tuốt tất cả những hiểu biết ít ỏi của mình về toán học. Thế là nó hết gãi đầu đến gãi cổ, gãi tai như muốn nói là tại người ngứa ngáy, nó bận gãi chớ nếu không nó đã giải bài toán từ nãy rồi, mọi người hãy kiên nhẫn đợi nó một chút. Nhưng rồi vì đợi hoài mà thấy nó vẫn ung dung, thong thả, chưa có vẻ gì muốn rớ tới bài toán và vì thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt cầu cứu của nó, cô giáo biết là có chờ đến Tết cũng đừng mong thằng Tân giải ra bài toán. Do đo, cô bèn gợi ý cho nó bằng những câu hỏi hết sức thuận lợi, không khác gì chỉ cho nó làm. Chỉ đợi có thế, thằng Tân bắt đầu hí hoáy viết những con số lên bảng. Cứ như vậy, dưới sự hướng dẫn, giảng giải từng li từng tý của cô giáo, thằng Tân mày mò, hì hục và rốt cuộc cũng làm xong bài toán, vất vả như trâu kéo cày, trong khi đó những đứa học trò biếng khác mong cho tình trạng này càng kéo dài ra thì tiết toán qua đi mà cô giáo chưa kịp kêu đến mình. Với những đứa đó thì thằng Tân đúng là một vị cứu tinh.
Do đó, khi cô giáo kêu đến tên Tân, cả lớp đều dòm nó với những ánh mắt và ý nghĩ không hoàn toàn giống nhau.
Tân nhanh nhẹn cầm cuốn tập lên bảng, không tỏ vẻ gì rụt rè hay chậm chạp, bởi nó đã quá quen với cái cảnh bị “tra khảo” này rồi. Nó vẫn cho rằng cuộc đời của nó, từ bây giờ cho tới về sau, chỉ gắn liền cùng sân cỏ với trái bóng đáng yêu, chớ không phải cứ tiến lên bảng với cuốn tập khốn khổ. Vì vậy nó kiêu hãnh cho rằng những điểm 2, điểm 3 mà nó phải chịu là cái giá nó phải trả cho sự nghiệp tương lai của mình, nó đã dũng cảm “hy sinh” việc học tập cho sự nghiệp bóng đá vĩ đại. Thực ra, chưa chắc thực bụng thằng Tân nghĩ như vậy. Có thể những lúc đứng như trời trồng trước bảng đen, nhìn vô đề toán như nhìn vô một màn sương mù dày đặc, nó đã nhủ như vậy thật, nhưng như chúng ta đã biết, thằng Tân cũng biết xấu hổ khi phơi bày cái chuyện học “đúp” của mình ra trước ánh sáng của dư luận và trong phần sâu thẳm nhất của tâm hồn, nó cũng cảm thấy bị thương tổn khi bạn bè nhìn nó bằng ánh mắt khinh thường và chế giễu. Cho nên mặc dù không ưa gì môn toán, thậm chí cho đó là một môn học rắc rối, vô bổ, chỉ có mỗi một mục đích là làm hại đầu óc con người, nó cũng đã có những cố gắng nhất định, dù ít ỏi nhưng dù sao cũng đáng biểu dương.
Quả thực, ít ra hôm nay những cố gắng của nó cũng được