
nào ngồi phía sau mà nghịch thì cô giáo đều bắt lên ngồi chung với đám con gái. Do bị tách rời khỏi những đồng bọn hiếu động, lại bị thảy vô giữa những đứa chân yếu tay mềm ưa méc cô kia, các vị anh hùng trở nên ngoan ngoãn như những chú cừu non. Phần khác, vì ngồi bàn đầu, nhứt cử nhứt động không thể nào lọt qua được cặp mắt của cô giáo, các chú cũng biết thân biết phận mà không dám giở trò quấy phá. Chính vì những lẽ đó mà trong bọn thằng Tân, đứa nào cũng ngán hình phạt này.
Nhỏ Thúy nhích người vô trong, nhường chỗ cho thằng Tân ngồi xuống.
– Xê vô chút nữa! – Tân đang sùng, gắt.
Nhỏ Thúy liền xích sát vô nhỏ Ái ngồi cạnh. Cả đứa này cũng xích tuốt vô trong.
– Nữa! – Tân vẫn gầm gừ, chưa chịu ngồi xuống.
– Nữa đâu nữa hoài vậy ? Rộng cả thước rồi mà còn bắt người ta xích vô, chỗ đâu mà xích!
Thấy nhỏ Thúy cự lại, Tân tức lắm. Nó tính làm dữ nhưng vì sợ cô giáo nên nó nén lòng ngồi xuống, mặt nhăn như khỉ ăn ớt.
Tới tiết tập đọc, thừa lúc cô giáo mắc chép bài trên bảng, quay lưng xuống dưới, Tân giả bộ bất cẩn huých mạnh cùi chỏ vô cánh tay nhỏ Thúỵ Nhỏ Thúy đang chăm chú chép bài, bị tống một cú như trời giáng, cánh tay tê điếng. Cuốn tập lệch qua một bên, ngòi viết kéo một đường dài trên giấy.
– Làm gì vậy ? Muốn gây sự hả ? – Nhỏ Thúy ôm tay, kêu lên.
– Ừa đó, ai biểu khi nãy méc cô giáo!
– Cô hỏi phải trả lời chớ! Tui không nói thì bạn khác cũng nói vậy, sao bạn đánh tui ?
Tân đáp ngang phè:
– Thích đánh thì đánh, bạn làm gì tui ?
– Tui méc cô cho coi.
– Ngon thì méc đi! – Tân hất mặt, thách.
– À, thách hả ?
Nhỏ Thúy đứng phắt dậy. Tân sợ quá, nó không dè con nhỏ làm thiệt liền hạ giọng năn nỉ:
– Thôi mà, tui xin lỗi bạn, đừng méc cô!
Nhưng nhỏ Thúy không chịu nhượng bộ. Nó thưa cô. Tân sợ quá, liền giả bộ đang cặm cụi chép bài.
– Tân, đã bắt lên đây ngồi mà còn đánh bạn nữa hả ? Cô giáo hỏi bằng giọng giận dữ.
– Thưa cô, em đâu có đánh! – Tân đáp, vẻ hiền lành.
– Không đánh sao bạn Thúy thưa ?
– Thưa cô, em chỉ… đụng nhẹ bạn ấy thôi mà…
– Em đánh bạn mà không biết mắc cỡ à ? Em thiệt quá lắm rồi!
Nói xong, cô giáo cúi đầu ngẫm nghĩ. Rồi cô ngẩng phất lên:
– Chiều nay, khối các lớp lẻ đá bóng với khối các lớp chẵn phải không các em?
Số là để tạo không khí sôi nổi cho phong trào ở đầu năm học, liên đội tổ chức một cuộc thi đấu bóng đá giao hữu giữa hai khối lớp. Ðội tuyển các lớp mang số lẻ như Bốn Một, Bốn Ba, Năm Một, Năm Ba sẽ đấu với đội tuyển các lớp mang số chẵn là Bốn Hai, Bốn Bốn, Năm Hai, Năm Bốn theo sáng kiến của anh Tổng phụ trách.
Trận đấu giữa hai đội tuyển tổng hợp này sẽ diễn ra vào chiều nay, lúc ba giờ. Tân là một trong những cầu thủ chủ chốt của đội tuyển các lớp lẻ. Nó không hiểu tại sao trong lúc này cô giáo lại quan tâm đến chuyện đá bóng, thiệt là!
Mấy đứa con trai nhao nhao:
– Dạ phải, thưa cô! Chiều nay cô nhớ đi coi nghe cô!
Cô giáo cười:
– Ừ, cô sẽ đi coi!
Rồi cô quay sang Tân:
– Chiều nay em có đá phải không ?
Tân chưa kịp trả lời thì tụi bạn đã đồng thanh:
– Trung phong số một đó cô! Vua phá lưới đó cô!
Thằng Tân như mở cờ trong bụng. Nó nở nang từng khúc ruột khi nghe tụi bạn quảng cáo tài nghệ của mình với cô giáo. Khoái nhứt là chiều nay cô giáo sẽ đi coi trận đấu và sẽ thấy nó làm trò ảo thuật như thế nào, lúc ấy cô giáo sẽ hiểu rằng dù nó học hành có kém thiệt, có móc giấy vô cổ áo thằng Lộc thiệt, nhưng trên sân bóng, nó đã làm cho bao nhiêu trái tim rung động, sự cống hiến đó đâu phải là nhỏ.
Trong khi Tân đinh ninh rằng vì nghệ thuật, cô giáo sẽ ra lệnh ân xá cho nó thì cô giáo lại nói:
– Vậy thì cô phạt em bằng cách đề nghị với Ban chỉ huy liên đội không cho em tham gia trận đấu chiều nay. Em đá bóng giỏi, cô biết, nhưng một cầu thủ chân chính thì phải dũng cảm và nhứt là không ăn hiếp bạn gái như em vừa rồi, em đồng ý không ?
Tân sững sờ trước quyết định của cô giáo. Hình phạt này đối với nó quả thật là nặng nề. Cả lớp cũng ngơ ngác.
Thằng Dương đứng lên:
– Không có bạn Tân, tụi em sẽ thua mất cô ơi!
– Chơi thể thao, thắng thua là chuyện thường mà em!
– Nhưng thua thì buồn lắm cô.
– Buồn cũng chịu thôi. Thà thua còn hơn là có trong đội một cầu thủ như em Tân. Em Tân chơi thể thao mà không có tinh thần thể thao. Khi nào em Tân hối lỗi thì sẽ được chơi lại.
Tân vọt miệng:
– Em hối lỗi ngay bây giờ được không cô ?
– Không được, phải từ ngày mai trở đi kia! Thôi, em ngồi xuống đi!
Tân buồn bã ngồi xuống. Dương mặt mày cũng ủ rũ không kém, dợm ngồi xuống theo nhưng cô giáo ngăn lại:
– Khoan đã, cô chưa cho em ngồi xuống mà! Cô hỏi em, tại sao khi nãy em che giấu việc làm của bạn Tân ?
Dương giả bộ ngạc nhiên:
– Che giấu việc gì ạ ?
– Chuyện cái đuôi chớ chuyện gì!
Dương đứng im re, nó vừa bối rối không biết trả lời như thế nào vừa hối hận là đã đứng lên bép xép khiến cô nhớ lại chuyện khi nãy.
– Sao, em trả lời đi chứ! – Cô giáo nhắc lại.
Cuối cùng bí quá Dương đành thú thiệt:
– Thưa cô, em nghĩ đó là… tinh thần đồng đội ạ.
Cô giáo lại nhịp nhịp cây thước