Insane
Trước Vòng Chung Kết – Nguyễn Nhật Ánh

Trước Vòng Chung Kết – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323142

Bình chọn: 9.5.00/10/314 lượt.

mới biết!

Tân nổi nóng:

– Chớ sao mày biết nó bán độ? Bộ mày cũng bán độ mấy lần rồi hả?

– Nè, không có nói bậy à nghe! – Ðạo đỏ mặt.

– Bậy là mày bậy chớ không phải tao à!

Ðạo trả đũa:

– Còn mày, sao mày biết trái đó do sơ sẩy? Bộ mày là thủ môn chắc?

– Tao không phải là thủ môn nhưng tao biết bởi vì chính tao sút trái đó!

Hừ, sút dở ẹc mà cũng bày đặt khoe!

Cuộc cãi cọ giữa Tân và Ðạo lôi kéo theo những cuộc tranh luận khác.

Các chú nhóc chia làm hai phe. Phe cho là thằng Hoàng bán độ. Phe kia thì phản đối. Căn cứ theo tình hình tại chỗ thì phe bênh vực cho thằng Hoàng ít hơn.

Ðám “Mũi tên vàng” chỉ có Tân và Thịnh là lên tiếng bào chữa cho thằng Hoàng tích cực nhất. Số còn lại ngồi im re. Thực ra, tụi thằng Dương, thằng Quân cũng rất muốn bênh vực cho thằng Hoàng nhưng không biết phải ăn nói như thế nào cho hợp lý. Bởi vì bàn thua thằng Hoàng để lọt bữa trước rõ ràng rất đáng nghi. Chuyện đó ai cũnng nhìn thấy. Thành ra bây giờ mà nói năng loạng quạng thì không thuyết phục được ai hết. Do vậy, đa số cầu thủ đội “Mũi tên vàng” đành ngồi ngậm tăm, mặc cho Tân và Thịnh chống đỡ với tụi khu phố 4.

Sinh là đứa đầu tiên đề nghị chọn thằng Hoàng vô đội bóng bây giờ cũng ngồi lặng thinh nghe đồng bọn lên án Hoàng.

Trong đám chỉ có Tân là hăng nhất. Nó tả xung hữu đột, bào chữa cho thằng Hoàng đến văng nước miếng y như một luật sư đang cãi cho bị cáo vậy.

Nghe bọn nhóc cãi nhau, anh Long biết là câu chuyện không đi đến đâu. Bởi vì tranh luận cho lắm thì cũng không thể nào xác định được bàn thua của Hoàng là vô ý hay cố tình. Anh liền ngoắt thằng Dũng, kêu nó chạy đi kiếm thằng Hoàng.

Hoàng bước vô cuộc họp trong lúc mấy chú nhóc còn đang cãi nhau chí chóe. Nhưng vừa nhác thấy thằng Hoàng, lập tức đứa nào đứa nấy “tốp” lại ngay.

Dũng dẫn Hoàng đi giữa hai hàng người im phắt như dẫn một tên tù. Những cặp mắt bốn phía dán vô người nó, tò mò, dò xét.

Anh Long chỉ chiếc ghế trống gần mình kêu Hoàng ngồi xuống. Và anh bắt đầu nói, cũng những ý nãy giờ anh phân tích trong buổi họp.

Hoàng ngồi bất động như một pho tượng, lắng nghe bằng nét mặt thẫn thờ.

Những câu cuối được anh Long nhấn mạnh:

– Người cầu thủ trung thực không chỉ chơi bóng bằng chân mà còn chơi bằng đầu óc và trái tim nữa. Nếu bàn thua đó em cố ý để lọt thì em không xứng đáng tham gia đội tuyển phường, dù so với các bạn, em là thủ môn xuất sắc nhứt. Không chỉ riêng em mà bất cứ ai có mặt ở đây, nếu phạm phải những điều như vậy đều bị truất quyền thi đấu, em hiểu không?

– Dạ hiểu! – Hoàng đáp khẽ trong miệng.

– Vậy bây giờ em hãy nói cho anh và các bạn biết, nói một cách thành thực, trái bóng đó vô lưới là do em không bắt được hay do em cố ý thả vô?

Hoàng đằng hắng hai, ba cái, mắt nó chớp lia lịa.

Tụi nhỏ nín thở chăm chú nhìn Hoàng, coi nó trả lời làm sao. Có vài đứa nghĩ bụng, anh Long hỏi kiểu này thì thằng Hoàng nó chối phắt, ai mà biết. Tân mở căng mắt dòm bạn, tim đập thình thịch.

– Em cố ý.

Câu trả lời của Hoàng khiến nhiều đứa bật ngửa. Tụi “Mũi tên vàng” lắc đầu, hết ý. Mấy chú nhóc đội khu phố 4 mặc dù trước đây cứ khăng khăng cho là Hoàng bán độ nhưng bây giờ nghe chính miệng nó nói ra, đứa nào cũng không tránh khỏi sửng sốt.

Ngay cả anh Long cũng bị bất ngờ.

Anh hỏi dồn dập:

– Hả? Em cố ý để lọt lưới hả? Tại sao hả? Tại sao em làm vậy?

Hoàng không trả lời. Nó ngồi yên, cúi gằm đầu xuống đất. Người nó như nhỏ hẳn lại, lọt thỏm giữa những tiếng xì xào chung quanh.

– Tại sao em làm vậy, Hoàng? Em bán độ hả? Em bị ai mua chuộc phải không? – Anh Long tiếp tục hỏi tới tấp.

Hoàng lắc đầu:

– Em không bán độ.

Anh Long nhăn mặt:

– Sao? Không bán độ mà lại cố ý để thua? Tại sao em lại hành động như vậy?

Hoàng lại lặng thinh.

Anh Long vẫn kiên trì hỏi tới hỏi lui, nhưng lần này Hoàng không hề hé môi.

– Nó bán độ sức mấy mà nó dám nhận!

Có tiếng xầm xì trong đội khu phố 4.

Hoàng dĩ nhiên là nghe thấy lời cạnh khóe đó nhưng nó không phản ứng. Chỉ có những bắp thịt rên má nó giật giật.

– Thôi! – Cuối cùng anh Long đứng dậy tuyên bố – Nếu em không muốn nói rõ thì thồi. Nhưng một thủ môn mà cố ý để bóng lọt lưới là điều không thể chấp nhận được. Ðó là một hành vi xấu, một hành vi phản thể thao. Và như vậy, em không đủ tư cách để tham gia đội bóng phường trong những ngày sắp tới.

Những tiếng rì rầm lắng xuống. Lời kết luận cuả anh Long như một mũi dao đâm vô tim Tân, mặc dù điều đó không có gì bất ngờ.

Hoàng đứng dậy chuẩn bị rời khỏi bàn trước những cặp mắt xót xa của bạn bè.

– Khoan đã!

Tân đột ngột lên tiếng. Và nó đứng lên.

Những ánh mắt ngạc nhiên đổ về phía Tân. Không ai đoán được nó định làm gì, kể cả các cầu thủ trong đội “Mũi tên vàng”.

– Thưa anh, bạn Hoàng không có lỗi trong chuyện này! – Tân nhìn thẳng vô mặt anh Long và nói bằng một giọng rõ ràng trước sự kinh ngạc của mọi người – Chính em mới là người đáng bị truất quyền thi đấu!

Tân ngừng lại. Có lẽ nó đang xúc động mạnh. Mọi người im lặng, chờ đợi. Vẫn chưa ai hiểu đầu đuôi sự việc ra làm sao.

Tân