
đó nó không màng đến chuyện học tập học tiếc lôi thôi. Còn thằng Sĩ thì từ trước đến nay, nó luôn luôn muốn tỏ ra độc lập đối với Hùng bụi, thành ra nó không muốn bị Hùng bụi lôi kéo dễ dàng. Nhưng rồi, vì cứ tối đến, tụi bạn đều kéo rốc nhau đi học, ở nhà một mình không biết chơi với ai, cuối cùng Sĩ cũng lò dò tới lớp.
Ðội “Sư tử” không học chung một lớp. Minh Mông Cổ và Tâm sún học lớp ba. Long quắn học lớp hai. Còn Hùng bụi, Thuận ròm và Sĩ thì học lớp một vì không đứa nào biết chữ.
Ngay hôm đi học đầu tiên, thằng Sĩ đã gây náo loạn lớp học rồi.
Khi cô giáo đang chép bài trên bảng thì Sĩ thò tay kéo tai một đứa ngồi bàn trên.
Thằng này đau quá la “oái” một tiếng khiến cô giáo quay lại:
– Các em giữ im lặng, đừng làm ồn nghe.
Nạn nhân của Sĩ đứng bật dậy:
– Thưa cô, thằng này kéo tai em!
Cả lớp quay đầu dòm hai kẻ gây rối.
Cô giáo lên tiếng:
– Em đừng nên gọi bạn là thằng này thằng nọ. Gọi là bạn nghe nó êm tai hơn, em nhớ nghe.
Rồi cô quay sang Sĩ:
– Sao em lại kéo tai bạn? Ðừng nghịch như vậy nữa nghe!
Sĩ sừng sộ:
– Tại nó ngồi che mắt em đó cô! Cái đầu nó bự tổ chảng mà nó không chịu xê qua một bên cho em nhìn lên bảng.
Cô giáo khoát tay:
– Như vậy thì em nói nhỏ nhẹ với bạn, mắc gì phải kéo tai! Thôi, hai em ngồi xuống đi! Nhớ đừng có gây chuyện nữa.
Cô giáo vừa quay lên thì Sĩ chồm tới thụi cho thằng kia một cú vô lưng. Lập tức thằng này vung tay đánh lại. Vì bất ngờ trong lúc mặt đang đưa ra phía trước, Sĩ bị đấm một cái “bốp” ngay quai hàm. Nó nổi nóng, trèo qua bàn tính nhảy xổ vô thằng kia quyết ăn thua đủ. Thấy mặt mày đối thủ đằng đằng sát khí, thằng kia sợ quá, vội nhảy lên bàn vọt chạy. Sĩ đuổi theo. Nghe rầm rầm sau lưng, cô giáo quay lại và thấy hai đứa học trò khi nãy đang đuổi đánh nhau trên bàn. Hai đứa rượt nhau quanh phòng, nhảy từ bàn này sang bàn khác, miệng chửi nhau loạn xạ. Bàn ghế đổ ầm ầm, đám con gái la thất thanh, tụi con trai lớn thì hò hét cổ vũ khiến không khí “trận đánh” trở nên hỗn loạn dữ dội. Tiếng khóc ri rỉ của đám con nít nhỏ và tiếng la của cô giáo bị át đi trong sự ồn ào, không gây nên sự chú ý nào đáng kể.
Hùng bụi và Thuận ròm kêu đến khản giọng nhưng hầu như Sĩ không nghe thấy. Nó mải say sưa đuổi đối thủ chạy muốn vắt giò lên cổ. Thằng kia chạy một hồi, mồ hôi toát dầm dề, thở hết muốn nổi, lại thấy bàn ghế ngã chổng kềnh ra đất, biết không thể nào thoát khỏi tay đối thủ nếu cứ tiếp tục chạy quanh trong lớp. Do đó, thừa lúc chạy ngang qua cửa sổ, nó co giò phóng một cái “vù”, bay ra ngoài sân. Sĩ cúi vội xuống chỗ ngồi, vồ lấy cuốn tập cô giáo mới phát, nhét vô lưng quần rồi phóng qua cửa sổ, vội vã đuổi theo. Trong thoáng mắt, cả hai mất hút trong bóng đêm.
Lớp học bừng tỉnh trở lại như sau một cơn ác mộng. Cô giáo và học trò phải xúm lại khiêng đống bàn ghế đang ngổn ngang như một bãi chiến trường.
Buổi học hôm sau, Sĩ vẫn tới lớp. Chỉ có đối thủ của nó là trốn mất tiêu.
Tới lúc chép bài, Sĩ khều tay Thuận ròm:
– Xé tập cho tao xin một tờ mày.
– Làm gi?
– Tao chép bài.
– Tập mày đâu?
– Tao làm mất rồi.
– Xạo đi mày.
– Thiệt mà. Hôm qua tao làm rớt.
Thuận ròm nheo mắt ngó bạn, cười mũi:
– Mày làm rớt vô bao giấy vụn của mày chớ gì?
– Bậy! Tao làm mất thiệt đó.
Thuận ròm rụt cổ:
– Tao không tin. Mày bán ký lô thì có.
Thuận ròm kiên quyết không cho giấy. Sĩ đành ngồi không. Nó không muốn nhờ vả Hùng bụi. Rảnh rang chẳng biết làm gì, Sĩ rút cây viết chì trong túi áo ra, bắt đầu vẽ bậy trên bàn.
Lát sau cô giáo đi xuống lớp và bắt gặp thằng Sĩ đang ngồi loay hoay tẩy tẩy xóa xóa mấy cái hình vẽ ngoằn ngoèo. Cô liền hỏi:
– Sao em không chép bài?
Thằng Sĩ đứng dậy, thưa:
– Em làm mất tập rồi ạ.
Cô giáo lộ vẻ sửng sốt:
– Cô mới phát tập cho em hôm trước đây mà!
Mặt thằng Sĩ hiền khô:
– Dạ, nhưng em làm mất rồi. Mới mất đây ạ.
– Sao vậy?
– Bữa nay em về nhà tối, sợ đi học trễ nên em cắm đầu chạy thẳng một lèo tới trường. Hổng dè cuốn tập em lận trong lưng quần rớt mất hồi nào em chẳng hay.
Nghe Sĩ trình bày lý do như vậy, cô giáo chỉ biết thở dài:
– Lần sau em đừng có lận tập vở lung tung vậy nữa. Lúc nào cũng cầm tập trên tay nghe không!
– Dạ, nghe.
– Nãy giờ em ngồi không vậy hả? – Cô giáo lại hỏi.
Sĩ chỉ Thuận ròm, tố cáo:
– Em có kêu nó xé tập cho em xin một tờ mà nó không cho đó cô.
Cô giáo khẽ nhăn mặt:
– Em đừng gọi bạn bằng nó. Còn em Thuận không xé tập là vì em ấy biết giữ gìn tập vở. Ðiều đó rất đáng khen.
Cô giáo lại gần Thuận ròm, chìa tay ra:
– Thuận cho cô coi tập nào!
– Thưa cô, em viết chưa xong ạ! – Thuận ròm từ chối.
Thấy thái độ của Thuận ròm, cô giáo đâm nghi. Cô bước tới, cầm cuốn tập lên. Cực chẳng đã, Thuận ròm phải nhấc bàn tay ra tay khỏi trang viết, mặt mày lấm lét nhìn cô giáo.
Trước cuốn tập của người học trò “biết giữ gìn tập vở, rất đáng khen” này, cô giáo chỉ biết há hốc mồm, không nói được một lời.
Cuốn tập khi phát ra cách đây một tuần còn đủ một trăm trang, bây giờ trên tay cô giáo, nó chỉ còn lèo tèo có mười hai trang,