
hi nãy:
– H… u…. ý…. t!
Cầu thủ khu phố 3 lập tức đặc bóng chuẩn bị đá phạt trong khi hàng hậu vệ khu phố 4 ngơ ngác:
– Phạt gì kỳ vậy? Ai làm gì mà phạt?
Lần thứ hai bị phản đối, trọng tài cảm thấy nóng mặt liền nghiêm khắc nhắc nhở:
– Không có cãi trọng tài! Lạng quạng tao đuổi ra sân à nghe!
– Ðuổi thì đuổi tao đếch sợ! Tự nhiên đi phạt người ta mà cũng đòi làm trọng tài!
Tân tức sôi gan, nó đã muốn đuổi ra sân tên cầu thủ cứng đầu kia lắm rồi, nhưng một phần do nó chưa quyết tâm lắm trong việc áp dụng biện pháp khắt khe đó, phần khác – quan trọng hơn – là nó sợ nếu đuổi mà tên kia không chịu ra thì ắt là nó phải… ra thôi. Do đó nó tìm cách ôn hòa chỉ cho tên kia thấy lỗi lầm của mình để tên kia hết đường chối cãi và không còn làm mất mặt trọng tài nữa, nó hạ giọng nói, và thay vì gọi kẻ đối diện là “mày” theo thói quen thì nó gọi là bạn để cho có vẻ nghiêm chỉnh:
– Bạn hãy thành thực nhận lỗi đi! Chính bạn khều chân đối phương té lăn quay dưới đất mà còn chối nữa hả?
Hậu vệ khu phố 4 – tên cứng đầu – vẫn tiếp tục cứng đầu cự nự:
– Nói bậy! Tao mà đụng vô giò nó là tao chết liền tại chỗ!
Thấy đối thủ không chịu bỏ thói gian dối, Tân không còn giữ được ý định đẹp đẽ ban đầu, nó tức tối quát lên:
– Ðồ nói xạo! Mày không chơi xấu sao người ta té? Bộ gió thổi nó té hả?
Thấy trọng tài nổi nóng, cầu thủ cũng nổi nóng theo, quát lại trọng tài:
– Tao không cần biết tại sao nhưng tao không có khều chân nó! Không tin mày hỏi nó coi!
Tân hơi chột dạ khi nghe đối thủ nói có vẻ quả quyết quá. Nó hoang mang nhìn tên tiền đạo khu phố 3 bị té khi nãy, hỏi:
– Khi nãy nó có ngáng giò mày không?
Bị chất vấn, cầu thủ tiền đạo này tỏ ra lúng túng, nửa muốn nói có nửa muốn nói không. Thấy vậy, Tân biết ngay là tên này gấp té bởi một nguyên nhân lãng xẹt nào đó chớ không phải tại ai đốn hết. Ðồng thời, nó cũng cảm thấy tình trạng nguy kịch của mình trong giây phút đó. Nhưng, nó nghĩ đã là trọng tài – dù là trọng tài “dõm” – cũng không thể nào hủy bỏ quyết định của mình được, dẫu quyết định đó có sai một trăm phần trăm đi nữa. Không để cho ai làm áp lực, Tân một lần nữa kiên quyết chỉ tay vô điểm đá phạt, bất chấp sự khiếu nại của cầu thủ đội khu phố 4.
Nhưng tên hậu vệ khu phố 4 vẫn ngoan cố không để cho quả phạt được thực hiện. Nó đứng chắn trước trái bóng, tiếp tục phản đối:
– Tao không chịu! Trọng tài bắt tầm bậy!
Vừa giận mình bắt sai vừa giận tên cầu thủ hổn láo, Tân tức quá liền vung tay:
– Dẹp! Tao không thèm bắt nữa!
– Không thèm bắt nữa thì thôi! Tao cũng cóc cần thứ trọng tài như mày!
Lời nói tàn nhẫn của đối thủ như ngọn roi quất vô lưng thằng Tân khiến nó quay lưng đi thẳng ra ngoài sân, không thèm nói nữa câu. Thấy trận đấu có nguy cơ bị hỗn loạn vì thiếu trọng tài, đội trưởng hai đội vội vàng chạy lại níu tay Tân rối rít xin lỗi:
– Thôi, còn có mấy phút nữa, mày ráng bắt giùm cho hết trận đi!
– Bỏ qua đi, chấp nhứt chi thằng đó!
Tân mặt hầm hầm:
– Nó còn kêu tao là thứ này thứ nọ…
Ðể lấy lòng vị trọng tài khả kính, thằng Sinh quay lại phía hậu vệ đội nhà, hét bằng giọng giận dữ:
– Ðá bóng mà cãi trọng tài hả? Tao thay đứa khác vô bây giờ!
Tên hậu vệ kia tính ngoác miệng cãi lại đội trưởng thì bỗng thấy đội trưởng nháy mắt với mình. Nó biết ngay là người đội trưởng thân yêu của nó chỉ la giả vờ thôi, vì vậy nó cũng giả vờ im lặng như biết lỗi.
Tự ái được xoa dịu, thằng Tân hủy bỏ quyết định cứng rắn vừa rồi và đồng ý ở lại giúp đỡ hai đội đến mãn cuộc. Ðể sự ở lại của mình có giá trị, nó làm bộ miễn cưỡng:
– Thiệt, tao nể tụi mày lắm…
Lần này, trọng tài không còn hào hứng và tự tin vô tài năng của mình như trước. Trọng tài vẫn chạy theo bóng, vẫn tích cực bám sát trận đấu nhưng cảm thấy đôi mắt mình bất lực trước những cú sút nhanh hay trước những pha xô xát đông người, không còn nhận ra lỗi nào của cầu thủ nào nữa. Càng về cuối, trận đấu càng quyết liệt, trọng tài càng quay cuồng theo cơn lốc trên sân. Bây giờ Tân mới thực sự hiểu ra làm trọng tài không phải dễ nếu không muốn nói là cực kỳ khó. Khi ngồi ngoài sân với tư cách khá giả, không có một trách nhiệm trực tiếp nào trên sân, nó cảm thấy đôi mắt nó sao mà tinh tường đến thế: nó có thể trông rõ mồn một mọi diễn biến của trận đấu, trong khi đó trọng tài nhiều khi tỏ ra rất “gà mờ”, không phát hiện nổi một cú “me” đơn giản nhất. Tất nhiên điều này chỉ xảy ra với một số trọng tài và ngay cả họ không phải lúc nào cũng mắc những thiếu sót như vậy. Nhưng những khi tiếu sót đó xảy ra, thằng Tân, cũng như đa số khán giả khác, cảm thấy dường như không thể chấp nhận được, dường như rằng đó là những sai sót hết sức sơ đẳng, ấu trĩ mà một trọng tài không được phép phạm phải trên sân. Trọng tài, trong suy nghĩ tự nhiên của nó, là người phải luôn luôn tỏ ra mình là… trọng tài, nghĩa là người cực kỳ công bằng, cực kỳ chính xác, cực kỳ tinh tường và khi nào “ông ta” vì một lý do nào đó mà đánh mất những đức tính đó của mình thì “ông ta” đáng được cho về nhà thổi lửa cho vợ, như khán giả thường la hét đối với