
nhàu nát xuống, chiếc quần lót rẽn đã ướt nhèm dịch nóng.
Thi Nam Sênh bật lên tiếng rên siết, ngón tay móc nhẹ đã cởi luôn được chiếc quần lót ra.
Khắp người bỗng lạnh toát, Thiên Tình rùng người theo phản xạ. Được ánh mắt khích lệ của Thi Nam Sênh, cô từ từ cầm lấy cái đó…
“Ôi….” Anh nhắm mắt rên rỉ xuýt xoa.
Thiên Tình cảm thấy vật trong tay mình mỗi lúc càng lớn, càng lúc càng nóng. Hàng mi run run, đến nỗi bàn tay đang cầm nó cũng run lên theo, cũng theo phản ứng tự nhiên mà cô càng siết chặt vật đang cầm trong tay.
Chủ động xoa nắn rồi trượt lên trượt xuống, ngạc nhiên khi thấy phản ứng của anh càng lúc càng căng trướng lên theo động tác của mình.
Thi Nam Sênh cảm thấy giống mình đang tự mua dây buộc mình. Kỹ thuật là anh đã dạy cho cô, hơn nữa, cô còn làm rất nhuần nhuyễn rất tốt.
Động tác lúc nhanh lúc chậm; tay thì lúc nới lúc chặt….Quả thực là muốn lấy mạng anh mà!
Thi Nam Sênh thở mạnh một hơi, khen ngợi cô: “Tiểu yêu tinh, em thật có tư chất….”
Thiên Tình có cảm giác cơ thể mình càng lúc càng trở nên nóng, còn chỗ đó…cũng đã ướt át nhớp nháp…. Thậm chí, còn tràn ra dính ướt cả mông, chảy dài xuống giữa hai chân…. Cô khó chịu nhìn anh, trong ánh mắt đầy vẻ mong chờ van xin.
Dĩ nhiên Thi Nam Sênh biết cô đang chờ mong cái gì. Cười cười nhìn cô, “Muốn không?”
“Ừm….” Thiên Tình theo bản năng gật đầu. Giờ phút này, cô như người đi giữa chốn sa mạc đã lâu, chỉ có thể dựa vào bản năng để đi tìm nguồn nước.
“Vậy em nói cho anh biết, em muốn cái gì hửm?” Thi Nam Sênh cố tình trêu chọc cô. Ngón tay từ từ di chuyển lên phía trên, sau đó…dừng lại giữa hai chân cô.
“Ưm….” Cô theo bản năng kẹp chặt hai chân.
“Không muốn hả?” Thi Nam Sênh dừng động tác lại.
Thiên Tình lắc đầu, ngoan ngoãn thả lỏng người. Anh thật độc ác, hành hạ cô sắp muốn khóc đến nơi rồi….
“Muốn cái gì? Mau nói anh nghe đi!” Thi Nam Sênh thì thào hỏi, ngón tay chuyển qua mảnh rừng rậm dày đặc. Nhưng anh không đụng vào nơi nhạy cảm của cô, mà chỉ dạo quanh bên ngoài trêu chọc cô.
Mặc dù như vậy, anh vẫn có thể cảm nhận được khát vọng và nóng bỏng ở nơi đó… Xem ra, cô thật sự không thể chịu được nữa rồi…
“Anh… Bắt nạt người ta….” Thiên Tình sắp khóc thật.
Thi Nam Sênh nghe vậy tim cũng muốn chảy tan thành nước, nào còn lòng dạ tiếp tục trêu chọc cô, “Tiểu yêu tinh, em học được cách ăn vạ này ở đâu đấy!” Anh vừa hỏi vừa rên ra tiếng, ngón tay bất ngờ ve nắn nhụy hoa đã sớm sưng lên.
Hết xoa rồi nắn, trăn trở qua lại, động tác mỗi lúc càng nhanh…
“Ưm….” Thiên Tình run lên bần bật, vô lực ngã sấp lên ngực anh. Như thể chỉ trong nháy mắt hơi sức toàn thân đều bị anh hút sạch.
“Mới vậy đã chịu không được? Tiểu yêu tinh à, còn chưa chính thức bắt đầu đâu, em còn phải chuẩn bị tinh thần đấy….” Anh ôm đầu của cô, yêu thương thì thầm bên tai cô. Ngón tay dần dần trượt xuống, len lỏi vào nơi ẩm ướt huyền bí kia….
Cô thở dốc dữ dội hơn. Không còn nói năng được gì nữa, chỉ có thể say mê điên đảo áp sát lên ngực anh. Mềm oặt tựa như mèo con lười biếng nheo nheo mắt. Nhưng cô không biết, dù chỉ bấu nhiêu thôi, dù không hề làm gì hơn nữa, nhưng nét đáng yêu hấp dẫn đó cũng thành công khiến cho một người đàn ông điên đảo vì cô.
Rốt cuộc Thi Nam Sênh không thể chịu nổi nữa, gầm nhẹ một tiếng, lật người cô lại để cô nằm sấp xuống giường. Sau đó anh áp người lên lưng cô, hung hăng xuyên xỏ qua cô từ phía sau.
Cảm giác được lấp đầy khiến Thiên Tình thỏa mãn rên lên một tiếng….
Cả hai như tan chảy, hòa quyện, đắm chìm trong cảm giác tuyệt vời mà đôi bên mang lại…
***
Suốt đêm, hết lần này tới lần khác, không biết làm bao nhiêu lần. Dược tính trong người Thiên Tình quả thật rất mạnh, cho nên Thi Nam Sênh hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi. [bó tay =))))'>
Lúc thì cô chủ động bò trườn lên người anh, lúc thì tỉ mỉ hôn hít, trêu đùa vuốt ve mỗi tấc da thịt của anh…Thi Nam Sênh cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của cô, nên cứ để mặc cho cô thỏa thích muốn làm gì thì làm.
Hai người say sưa triền miên cả đêm.
Thẳng cho đến khi trời hơi hửng sáng, Thiên Tình mới nheo nheo mắt chìm vào giấc ngủ. Thi Nam Sênh cũng mệt lả người, ôm cô cứng ngắc rồi cũng ngủ thiếp đi….
Ngủ chưa được bao lâu thì tiếng chuông điện thoại reo vang inh ỏi. Thi Nam Sênh ghét nhất lúc đang ngủ mà bị người khác làm phiền, huống chi lúc này trong lòng còn đang ôm người đẹp ngủ…Anh càng không muốn ngồi dậy chút nào.
Dù đang vô cùng mệt mỏi, nhưng Thiên Tình vẫn bị tiếng chuông ầm ĩ đánh thức. Vừa nhô đầu ra khỏi chăn lồm cồm bò dậy muốn với lấy điện thoại, thì bị Thi Nam Sênh nhét đầu trở lại vào trong chăn.
“Ngoan, ngủ thêm lát nữa đi, tối qua em mệt lắm rồi….”
Nhắc đến tối qua, sắc mặt Thiên Tình đỏ lên. Chỉ nhớ mang máng chuyện mình chủ động với anh tối hôm qua. Còn trước đó thế nào, cô hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
Sao tự nhiên mình ở chỗ này với anh vậy nhỉ?
Chương 157: Bảo Vệ Thiên Tình Đến Cùng
Thiên Tình mờ mịt không hiểu gì. Nhưng được anh ôm trong vòng tay, cảm giác tuyệt vời ấy cứ ngỡ như đang nằm mơ vậy. Nghe lời chui lại vào chăn, nhắm m