
Tổng giám đốc tha tôi đi
Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329371
Bình chọn: 9.5.00/10/937 lượt.
nh không dám chậm trễ nữa, cũng bất chấp mọi thứ, bế Thiên Tình đi ra ngoài.
***
“Nam…” Thiên Tình khó chịu nỉ non gọi, cọ mặt qua lại trước ngực Thi Nam Sênh. Bởi vì bị thuốc kích thích mà mặt mũi cô ửng đỏ hết lên. Giống như hoa đào nở rộ, ướt át mờ mọc, vô cùng mê người…
Cơ thể Thi Nam Sênh chợt cứng đờ, cảm thấy như có luồng nước nóng len lỏi khắp người từ trên xuống dưới, “Tiểu yêu tinh, cho dù em có nhịn được đi nữa, nhưng anh thì không thể chịu được nữa rồi….” Anh khàn giọng nói bên tai cô.
Đối với cô, anh vốn chưa bao giờ có năng lực để chống cự. Cô thế này càng khiến anh không biết phải làm sao để kiềm chế được nữa.
Anh bế Thiên Tình bước vào thang máy. Thang máy nhanh chóng di chuyển xuống lầu. Thi Nam Sênh bế cô đi đến quầy lễ tân đặt một phòng.
Mọi người ai cũng dõi mắt nhìn theo cặp đôi này, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe được tiếng rên nho nhỏ của cô gái.
Thi Nam Sênh dùng áo khoác của mình choàng kín cô lại, vì thế nên dù có tò mò cũng không ai có thể nhìn thấy được dáng vẻ động tình này của tiểu yêu tinh của anh.
Bước nhanh ta khỏi thang máy, anh bế Thiên Tình đi thẳng đến căn phòng vừa được đặt. Vẫn là căn phòng rộng lớn nhất, Thi Nam Sênh lần lượt đẩy từng cánh cửa ra, sau đó đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt Thiên Tình lên chiếc giường lớn trong phòng.
Cuối cùng cũng được thả tự do, Thiên Tình cảm thấy toàn thân cô như đang tỏa nhiệt, cảm giác nóng bức khiến cô không chịu nổi giật phăng chiếc áo khoác trên người ra.
Chiếc áo khoác bị mở toạt ra, trên người cô chỉ còn lại bộ lễ phục trắng. Cổ chữ V vốn đã khoét sâu, lúc này còn bị cô kéo xuống nên lộ ra cả bờ vai trắng nõn, bầu ngực trắng mịn như sữa cũng lộ ra hơn phân nữa. Vạt váy của bộ lễ phục rất dài, vì cô giãy giụa chòi đạp mà bị tốc lên đến tận đùi, phơi trọn vẹn đôi chân thon thả mịn màng, không thể nghi ngờ rằng, sức quyến rũ ấy như có thể lấy mạng người ta.
Khỉ thật! Chỉ nhìn thôi cũng đã không chịu nổi rồi!
Mắt Thi Nam Sênh long lên sòng sọc, hơi thở cũng gấp gáp nặng nề, anh cởi đồng hồ trên cổ tay mình ra, sau đó tiếp tục cởi từng nút áo sơ mi.
“Ưmh…. Nóng quá….” Thiên Tình thì thào than thở, như cảm thấy làm vậy mà vẫn chưa thoải mái, cô lại vươn tay cởi bỏ bộ lễ phục trên người ra.
Đáy mắt Thi Nam Sênh lóe sáng nhìn chằm chằm vào từng cử động của cô. Cô nằm trên giường trông cứ như con hồ ly trắng nhỏ, như sắp đoạt đi cả hô hấp và lý trí của anh.
Giờ phút này, anh chỉ muốn dốc hết sức đòi hỏi cô ngay lập tức…Cúc áo sơ mi cởi ra được một nửa thì điện thoại của anh bất ngờ đổ chuông.
Thi Nam Sênh vốn không muốn bắt máy, nhưng nghĩ có thể là Vãn Tình gọi nên cuối cùng nhận nghe. Có điều không phải Vãn Tình, mà là Lăng Phong.
Giọng điệu Lăng Phong có vẻ nghiêm túc, “Thiên Tình đâu? Có phải cô ấy đang ở cùng anh không? Bảo cô ấy nghe điện thoại đi!”
“Bây giờ cô ấy không thể nghe điện thoại.” Thi Nam Sênh nhìn Thiên Tình, sắc mặt lạnh hẳn, cất tiếng hỏi: “Trong công việc cô ấy đã đắc tội với ai? Sao lại có kẻ muốn hãm hại cô ấy?”
“Hãm hại? Anh có ý gì?” Lăng Phong không hiểu.
“Cô ấy bị chuốc thuốc, nên mới bị Lục Yến Tùng đưa đi. Những tấm hình đó đều được gửi cho đám ký giả có tiếng, nếu không phải người có thâm niên trong ngành hoặc quen biết rộng, thì sao có thể biết được nhiều số điện thoại như vậy?”
“Tôi sẽ cân nhắc lại vấn đề này.” Lăng Phong mím môi, dừng một chút mới nói tiếp: “Nhưng Thiên Tình chỉ là người mới vào nghề, về cơ bản thì sẽ không xích mích với ai ở trong giới. Nếu bị Lục Yến Tùng đưa đi, vậy người hãm hại cô ấy chỉ có thể là Lục Yến Tùng. Nhưng anh ta làm vậy có mục đích gì?”
Lục Yến Tùng hãm hại Thiên Tình? Đúng vậy, cũng rất có khả năng Lục Yến Tùng làm chuyện này. Nhưng…Anh tin lời Lục Yến Tùng nói. Chuyện này không hề đơn giản như vậy.
“Tôi sẽ tìm Lục Yến Tùng hỏi rõ chuyện này. Bên giới truyền thông, anh hãy cố ngăn bọn họ lại! Tôi cúp máy đây, bây giờ Thiên Tình không thể nói chuyện được, cho nên anh đừng gọi cho cô ấy nữa!” Nói xong Thi Nam Sênh liền cúp điện thoại.
“Này… Này…. Tôi….” Lăng Phong còn chưa kịp hỏi rõ mọi chuyện thì đầu bên kia đã mất kết nối.
***
Ném điện thoại sang một bên, lúc Thi Nam Sênh quay đầu lại, cảnh tưởng trên giường quả thực khiến máu trong người anh sôi lên sùng sục. Hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh nhìn cô. Bộ lễ phục trên người không biết đã bị cô cởi sạch sành sanh từ lúc nào, mái tóc đen nhánh óng ả xõa tán loạn ở trên giường. Trên người chỉ còn mỗi chiếc quần lót màu trắng, nhìn cô vừa xinh đẹp quyến rũ vừa có vẻ như hoang dại khiến người nhìn vào mà máu nóng như thủy triều cuồn cuộn dâng cao. Thi Nam Sênh nheo mắt nghĩ, anh thật sự rất hiếu kỳ, nếu đợi thêm lát nữa, không biết tiểu yêu tinh này sẽ biến thành bộ dạng gì nữa đây?
Cũng may mình tới kịp, cho nên bộ dáng mê người này mới không lọt vào mắt của ai khác. Đi tới bên giường, Thi Nam Sênh không thể nhẫn nại được nữa, đỡ Thiên Tình dậy ôm vào lòng.
Dường như cảm nhận được hơi thở quen thuộc, đôi môi đỏ mọng của Thiên Tình nhẹ nhàng mấp máy, từ từ hé mở đôi mắt ướt át đưa tình, t