
Tổng giám đốc tha tôi đi
Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 329622
Bình chọn: 7.5.00/10/962 lượt.
àn cắt đứt quan hệ với Lục Yến Tùng.
Cô tưởng rằng loại người như Lục Yến Tùng sẽ bám riết không tha cho mình, bởi vì nếu như anh ta muốn tìm cô thì chuyện đó dễ như trở bàn tay. Nhưng…điều khiến cô ngạc nhiên chính là liên tiếp mấy ngày liền Lục Yến Tùng thật sự không hề xuất hiện lần nào. Giữa họ cứ thế mà chấm dứt!
Vãn Tình nghĩ vậy nên lòng cũng thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, chưa bao giờ cảm thấy bầu trời tươi sáng và bao la rộng lớn thế này.
Lúc đi đến trạm xe bus, lồng ngực Vãn Tình chợt căng lên khi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc. Người đàn ông thô bạo đêm đó, tàn ác chơi đùa…từng màn ồ ạt ùa về khiến cho sắc mặt cô lập tức trắng bệch. Tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây? Đến tìm cô sao? Nhưng mà…
Lục Yến Tùng vẫn ngồi yên trong xe không động đậy, lười biếng dựa vào thành ghế, mắt nheo nheo không biết anh ta đang nhìn gì. Dường như…đang nhìn cô mà nhìn kỹ thì cũng không giống.
Vãn Tình chưa bao giờ khẩn trương như lúc này. Rõ ràng anh ta không hề làm gì cả, nhưng anh ta lại giống như một con thú đang săn mồi, bất cứ lúc nào có thể xông lên bắt cô.
Vờ như không nhìn thấy anh ta, mặt cô như phủ lớp sương lạnh, cố chấp ngẩng cao đầu đi lướt qua cạnh xe anh ta. Đang lúc cô căng thẳng đi ngang qua chỗ ghế lái thì người đàn ông trong xe bỗng nhiên nhỏm dậy. Cô cả kinh, cánh cửa cạnh ghế lái được đẩy ra. Vãn Tình bị dọa cho mặt mũi tái nhợt, lập tức rụt người lại, cảnh giác la toáng lên: “Lục Yến Tùng, anh đừng làm bậy đó!” Thế nhưng qua một lúc thấy mình vẫn không sao, lúc này bỗng nghe được một giọng nữ vô cùng mềm mại quyến rũ, “Honey, không ngờ anh lại đến tận đây đón em đi làm.”
“Em là bạn gái của anh, nếu anh không đến đón em thì còn có thể đón ai?” Giọng nói của Lục Yến Tùng cả đời này e là Vãn Tình sẽ chẳng bao giờ quên được.
Chuyện gì xảy ra? Cô hơi hé mắt. Lục Yến Tùng nào có muốn tới bắt mình? Mà chỉ có một người đàn ông đẹp trai đang cười rất vui vẻ ôm người phụ nữa của anh ta. Hơn nữa…Trong mắt anh ta vốn không hề có sự tồn tại của cô.
“Cô à, phiền cô nhường đường.” Giọng nói lạnh lùng vang lên ngay đỉnh đầu cô.
Vãn Tình sửng sốt. Ngẩng đầu chạm phải đôi đồng tử lạnh như băng của Lục Yến Tùng. Trong ánh mắt đó, ngoại trừ sự lạnh lùng ra, còn có, một sự… xa cách…
Bất động vài giây, Vãn Tình lập tức tránh sang một bên. Hoàn hồn thì anh đã ngồi vào trong xe, cùng người phụ nữ kia nhanh chóng rời đi.
Chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt. Vãn Tình quả thật không dám tin vào điều mà mình nhìn thấy.
Lục Yến Tùng… Làm vậy có phải thật sự anh ta muốn cắt đứt quan hệ với mình không? Thật tốt quá! Rốt cuộc cô cũng không còn bị tên ác ma đó bắt nạt nữa rồi! Vãn Tình rất muốn cười một trận sảng khoái, nhưng mà…Không hiểu sao trong lòng lại thấy hơi mất mát. Sao lại thế này?
Vãn Tình vỗ vỗ vào má, xốc lại tinh thần, “Cảnh Vãn Tình, mày đang nghĩ gì đấy? Từ nay về sau không còn bị Lục Yến Tùng ức hiếp nữa, cũng không cần phải lén lút, có thể đàng hoàng quen biết bạn trai mới, điều đó đúng như ước nguyện mà mày hằng mong muốn còn gì!” Càng nói Vãn Tình càng cảm thấy vui sướng. Mới vừa rồi trong lòng còn cảm thấy nặng nề khó chịu, trong nháy mắt bị quét sạch. Từ hôm nay trở đi, cô sẽ bắt đầu cuộc sống mới. Có lẽ… Cô cũng nên nghiêm túc nói chuyện yêu đương một lần.
Mãi đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Vãn Tình hoàn toàn không để ý đến, lúc này chiếc xe nọ đã dừng ở ven đường… Tầm mắt người nào đó khóa chặt cô ngày càng ảm đạm. Người phụ nữ này, mới rời khỏi anh mấy ngày đã vui vẻ đến vậy sao?
***
Tại nơi chụp hình quảng cáo bên bờ biển. Trợ lý công ty cũng đã đến.
“Thiên Tình, nhanh đi hoá trang và thay quần áo đi.” Trợ lý đưa cho cô một bộ trang phục mùa hè mát mẻ, “Đây là trang phục hè năm nay của Thi thị, cô mau đi thay đi. Đạo diễn sẽ đến ngay.”
“Vâng.” Thiên Tình đi vào phòng thay quần áo dựng tạm ở bờ biển. Trang phục hè của Thi thị đúng là khiến cho người ta yêu thích không thôi.
Lần này ‘Daisy Story’ dùng những đóa hoa cúc nhỏ làm điểm nhấn. Những đóa hoa cúc nhỏ màu sắc rực rỡ được điểm xuyến trên vai và làn váy, thoạt nhìn toát lên sự trẻ trung và tràn đầy hương vị của ánh mặt trời. Chỉ là…
Mùa này mà ăn mặc phong phanh như vậy thì rất lạnh. Vừa bước ra ngoài Thiên Tình liền dùng áo bông lớn bọc kín mình lại như một quả bóng. Ngồi ngoan ngoãn chờ thợ trang điểm make-up.
Trang điểm xong thì đám người đạo diễn cũng mang theo dụng cụ đến.
Vì Thiên Tình là người mới nên đạo diễn bảo cô xoay một vòng trước ống kính, sau đó cúi đầu trao đổi với phó đạo diễn về ý tưởng cần được chụp.
Thiên Tình đứng đó, gió biển thổi tung mái tóc dài mềm mại như tảo biển của cô. Làn váy tung bay theo gió, như tạo nên bảy sắc cầu vồng rực rỡ. Thời điểm hiện đang ở tạibờ cát, hình ảnh này khiến ai nhìn thấy cũng như bị hớp hồn.
“Thi thị đúng là biết chọn người. Cô gái này quả thật không tệ.” Đạo diễn cũng bị cảnh này thu hút, cầm lấy máy ảnh chụp vài tấm hình. Sau khi xem hiệu quả mới chính thức bắt đầu công việc.
“Đến đây cởi giày ra, đứng ở trên tảng đá. Ừ… Biểu cảm phải diễ