Teya Salat
Tổng giám đốc tha tôi đi

Tổng giám đốc tha tôi đi

Tác giả: Đoan Mộc Ngâm Ngâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329663

Bình chọn: 9.00/10/966 lượt.

huống khó xử như lần trước. Nhưng cũng may, Lục Yến Tùng không có ở đó.

“Chị, cha có nhà không? Gần đây cha còn đi đánh bạc nữa không ạ?” Thiên tình vừa để hành lý xuống vừa hỏi Vãn Tình.

“Đang ở nhà. Đã ngủ rồi.” Vãn Tình tươi cười, tinh thần xem ra rất tốt. Có lẽ vì gần đây cha không làm cho chị buồn phiền gì nữa.

“Hai ngày nay rất đàng hoàng, đi làm rất đúng giờ. Chị cũng đã tìm được một công việc tương đối nhẹ nhàng.”

Nghe Vãn Tình nói vậy, Thiên Tình thở ra nhẹ nhõm. Nghiêng đầu nhìn vào phòng cha ngủ, mặt cô nở nụ cười thỏa mãn.

“Như thế này mới có chút cảm giác của gia đình.” Thiên Tình không nhịn được than nhẹ, rồi xoay đầu lại, “Chị, chị làm việc gì vậy? Có vất vả quá không? Giờ em về rồi, thật ra chị không cần phải đi làm đâu mà.”

“Em không phải lo cho chị, bác sĩ nói bây giờ chị không sao rồi. Hơn nữa chỉ là công việc văn phòng thôi, có vất vả gì đâu.”

Vãn Tình vừa giúp em gái thu dọn đồ đạc, vừa cười nói, “Nếu chị cứ ở nhà suốt ngày như vậy mới buồn bực mà sinh bệnh đó.”

Hiếm khi thấy Vãn Tình vui vẻ như vậy, Thiên Tình vốn muốn hỏi chuyện giữa cô và Lục Yến Tùng hiện tại thế nào, nhưng cuối cùng không hỏi ra miệng. Bây giờ cha không còn đi đánh bạc nữa, tất nhiên Vãn Tình cũng không còn bị Lục Yến Tùng khống chế nữa…Hơn nữa, xem tâm tình chị tốt thế này, hẳn là đã cắt đứt quan hệ với Lục Yến Tùng rồi cũng nên.

“Khuya rồi còn ngẩn người ra đó làm gì hả? Mệt quá à?” Vãn Tình đẩy đẩy Thiên Tình.

Thiên Tình lúc này mới hoàn hồn. Cười hì hì, “Không có, cảm thấy trở về đột ngột thế này, có vẻ không chân thực. Bắt đầu từ ngày mai, công việc của em sẽ chính thức đi vào hoạt động, nên cũng hơi thấy hồi hộp.”

“Đừng lo, sáng mai chị sẽ dậy làm bữa sáng cho em.” Vãn Tình khuyên em gái xong nghĩ đến gì đó: “Đúng rồi, lần trước chị đã giúp em trả lại váy cho anh Thi rồi.”

“Vâng. Em có nghe anh ấy nói rồi.”

“Hai người gặp nhau rồi sao?” Vãn Tình nhìn cô.

Thiên Tình giương môi, không che giấu được sự vui vẻ, thành thật gật đầu, còn khai báo thêm: “Mới vừa rồi là anh ấy đưa em về đó.”

Trên gương mặt xinh xắn của Thiên Tình hoàn toàn không giấu được tình cảm ngọt ngào. Điều này khiến Vãn Tình có phần hâm mộ. Tình yêu đối với cô mà nói là một từ ngữ rất xa vời. Mặc dù…Từ sau hôm ấy đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Lục Yến Tùng, anh ta cũng không có tới tìm mình, nhưng tên ác ma đó ít nhiều gì cũng để lại bóng ma trong lòng cô. Khiến cô không dám dễ dàng tiếp nhận người nào khác nữa.

“Lần trước lúc chị đi đưa quần áo, anh ta nghĩ chị là em. Nên vội vàng chạy xuống lầu, sau khi nhìn thấy chị thì rất thất vọng.” Vãn Tình nói với Thiên Tình.

Thiên Tình sửng sốt nhìn Vãn Tình, “Chị có chắc là thất vọng chứ?”

Vãn Tình cười, “Đúng vậy, rất chắc chắn. Chị còn có thể khẳng định… Anh ta rất yêu thích em.”

Hai chữ ‘Yêu Thích’ ấy khiến trái tim Thiên Tình run lên. Cô không dám tin… Hai chữ này ngày trước là dùng để hình dung tình cảm của cô dành cho anh? Từ bao giờ lại được dùng để nói về tình cảm của anh ấy đối với mình rồi?

“Sau đó, lại nghe chị nói em đi Hàn quốc, lúc đó nét mặt anh ta rất kinh khủng, nhìn mà thấy sợ. Chị càng thêm tin chắc rằng anh ta rất quan tâm đến em.”

“Anh ấy quan tâm em? Sao có thể chứ?” Chính Thiên Tình cũng không thể nào tin được. Cô sợ…Cuối cùng lại lần nữa tự mình đa tình…

… … …

Cả đêm Thiên Tình trằn trọc mãi trên giường với tâm trạng rối bời. Hai câu nói cuối của Vãn Tình cứ quanh quẩn mãi trong lòng cô. Không dám tin đó là sự thật, nhưng mà…không thể không nghĩ tới câu “Từ nay trở đi, gặp phải bất cứ chuyện gì, em cứ nói với anh” mà Thi Nam Sênh đã nói với cô…Có lẽ đúng như Vãn Tình nói, anh ấy đối với mình không phải là không có chút tình cảm nào? Nếu không thì…Sao có thể chạy đến Hàn Quốc xa xôi, chỉ để ký hợp đồng với cô? Ban đầu cô còn tưởng là anh tiện đường, nhưng sau đó mới phát hiện không phải vậy. Trằn trọc cả đêm, đến khi trời dần sáng, Thiên Tình rốt cục cũng chìm vào giấc ngủ.

… … …

Ngày hôm sau. Thiên Tình bị mùi thơm của thức ăn đánh thức. Nằm nướng trên giường một lúc lâu vẫn không muốn nhúc nhích. Say mê tận hưởng hương thơm của thức ăn, hưởng thụ cảm giác được ở nhà, Thiên Tình thật sự cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy.

Trước kia lúc ở nhà, luôn cảm thấy cái nhà này thiếu đi cảm giác gia đình, nhưng sau khi đi xa một thời gian trở về, lại phát hiện tất cả mọi thứ không còn giống ngày xưa nữa…

“Thiên Tình, dậy đi thôi. Vừa rồi công ty Thi thị gọi điện đến nói lát nữa em có buổi chụp hình ngoại cảnh ấy.”

“Chụp ngoại cảnh?” Thiên Tình vội vàng ngồi dậy.

“Ừm. Nói chụp một số bức ảnh cần dùng. Chị đã ghi lại địa chỉ dùm em rồi, trước chín giờ phải tới đó.”

“Trước chín giờ?” Thiên Tình nhìn thời gian, nhanh chóng chạy u vào nhà tắm, bắt đầu lật đật rửa mặt sửa soạn.

Sau khi vội vã ăn sáng, sửa sang qua loa một chút rồi ra cửa. Địa chỉ là tại bờ biển nằm ở khu vực ven thành phố.

***

Thấy Thiên Tình đi rồi Vãn Tình mới thu dọn bàn ăn, thay một bộ đồ công sở rồi cũng ra cửa. Từ đêm đó sau khi cha về, cô cũng đổi luôn số điện thoại, muốn hoàn to