Snack's 1967
Tổng giám đốc, anh thật là hư

Tổng giám đốc, anh thật là hư

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213841

Bình chọn: 9.00/10/1384 lượt.

bản thân, bắt đầu chuyển động thật nhanh, không ngừng thúc vào nơi sâu nhất, khiến cô không ngừng rên rỉ….

Chẳng bao lâu sau, sự khao khát cơ thể giữa hai người đòi hỏi càng ngày càng cao, bầu không khí trong văn phòng trở nên nóng bỏng.

Đột nhiên anh nâng cao cặp mông của cô, dùng sức ra vào nhanh hơn, động tác có phần mạnh mẽ, sự ham muốn trở nên điên cuồng…

“Không, chậm một chút, vết thương của anh….” Vũ Nghê lo lắng nói, hai tay cô đẩy bờ vai anh, không muốn anh dùng quá sức.

“Ngoan, không sao đâu, anh kiểm soát được!” Lạc Ngạo Thực vẫn không ngừng di chuyển phía dưới, cố không để nửa người phía trên phải dùng sức, thành thạo ân ái cùng cô.

Đúng lúc hai người bọn họ sắp đạt đến cao trào, bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó cánh cửa văn phòng bị kéo ra…

“Tổng giám đốc, Tổng giám đốc công ty internet Tuấn Trì đã chuyển tiền cho công ty COSMOS… ôi….” Trợ lý Lưu đi đến giữa văn phòng, lập tức đờ người ra, hai mắt anh ta mở to, miệng há hôc: “Ôi…. thật xin lỗi, tổng giám đốc…” (Ha ha ha, cho Cỏ cười một cái nha )

Vũ Nghê nằm trên bàn làm việc, đưa hai tay ôm mặt, không quan tâm đến Lạc Ngạo Thực đang nằm đè trên người mình, hai chân thon dài để lộ hoàn toàn.

Anh không quan tâm tới việc thân thể mình lộ ra bên ngoài, nhanh chóng cúi sát người xuống che cho Vũ Nghê. “Cút….”

Tiếng quát giận dữ của Lạc Ngạo Thực còn chưa dứt, trợ lý Lưu đã vội vàng xoay người chạy ra ngoài. “Tổng giám đốc, xin anh bớt giận, tôi lập tức cút ngay, tôi không nhìn thấy gì hết, cũng không nghe thấy gì luôn….. Không nên lãng phí sức lực vì tôi!” Câu nói cuối cùng, trợ lý Lưu nói vô cùng nhỏ!

“Bộp”

Vũ Nghê đưa tay vỗ má Lạc Ngạo Thực một cái, ngay sau đó trách mắng vang lên: “Lạc Ngạo Thực, sao anh có thể như thế này? Anh mau xuống khỏi người em”

“Như thế nào?” Lạc Ngạo Thực ấm ức xoa xoa gò má mình, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang tức giận. Tại sao lúc nào cũng đối nghịch với anh? Anh đúng là xui xẻo mà, rõ ràng cánh cửa thiên đường đã rộng mở trước mắt, kết quả bị người ta đóng cái rầm, khiến anh thiếu chút nữa nội thương.

Vừa định tiến vào lần nữa, kết quả lại bị ăn một cái tát!

Lần này, Vũ Nghê không quan tâm đến vết thương trên ngực anh nữa, hai tay hai chân cùng nhau chống lại anh. “Anh còn hỏi em câu đó sao? Anh có biết vừa nãy khiến em xấu hổ thế nào không? Anh… tại sao anh không khóa cửa? Anh đúng là ngu ngốc mà, em nghĩ anh giả ngu lâu quá, nên giờ biến thành đần độn thật rồi”

Cảm giác trên ngực đau đớn, anh chỉ có thể buông cô ra, lùi về phía sau: “Xin lỗi, khi nãy anh kích động quá, không để ý đến việc khóa cửa.”

“Khốn kiếp, anh bảo em sau này phải làm thế nào đây? Em vẫn còn muốn gặp người khác.” Cô nhảy từ trên bàn làm việc xuống, nhặt chiếc quần lót bị ném dưới đất lên.

Lạc Ngạo Thực đưa tay, ngăn cản động tác của cô, lắc đầu: “Đừng mặc, anh vẫn chưa….”

“Anh bỏ tay ra!” Trong lúc tức giận, cô dùng cánh tay còn lại, huých một cái vào xương sườn của anh.

“Á….” Ngay lập tức tiếng kêu thảm thiết của anh vang lên, hai tay ôm chặt vết thương ở ngực đau đớn như muốn rách ra: ” Trời ạ, em trở nên độc ác như vậy từ khi nào thế? Em không phải phụ nữ à?”

Cô nhanh chóng mặc quần lót vào, ngoài cười nhưng trong không cười: “Đúng là em đần độn rồi nên mới để mặc anh quay mình như chong chóng!”

“Không, anh làm sao dám? Em trăm nghìn lần đừng hiểu lầm anh, tất cả mọi chuyện anh làm đều là để bảo vệ em” Lạc Ngạo Thực nửa thật nửa giả dối nói, gương mặt tươi cười của anh ghé sát vào mặt cô. “Bà xã, trong lúc này em không thể bỏ mặc anh, anh sẽ phát điên lên mất.”

Vuốt phẳng chiếc váy, cô ngẩng đầu lên chớp chớp mắt mỉm cười: “Thật sự sẽ phát điên sao?”

Lạc Ngạo Thực đau khổ gật đầu: “Anh là chồng em, em hiểu mà.”

“Thật ngại quá, Lạc tổng, anh mới là người em khó hiểu nhất. Cho nên, việc anh phát điên hay không, em thật sự không liên quan tới!” Lúc này cô đã vuốt xong mái tóc rối bời của mình.

Lạc Ngạo Thực cúi đầu nhìn xuống giữa hai chân mình, vật nam tính vẫn đang ngẩng cao đầu kêu gào. “Bà xã, cho dù em không hiểu anh, thì cũng không nên bỏ đi như vậy? Vừa nãy vẫn chưa làm xong mà, em không khó chịu sao? Đừng tùy hứng như vậy, chúng ta tiếp tục việc lúc nãy đi”

Cô nhún vai, nở nụ cười giết người không cần đền mạng: “Nói đến chuyện này, em cảm thấy mình nên cảm ơn anh, Ngạo Thực, anh biết không? Anh thực sự rất tuyệt, vừa rồi….” Cô đột nhiên ghé sát lỗ tai anh, nhỏ giọng nói: “Anh khiến em đạt đến cao trào bốn lần, đế gần cuối em đã hoàn toàn không còn cảm giác, chẳng qua chỉ là đối phó với anh, cho nên, em thật sự không hề khó chịu dù chỉ một chút…”

Nói xong, cô nhanh chóng lùi lại cách xa anh.

Còn anh, cả khuôn mặt biến thành tím đen!

Chương 293: Ngậm bồ hòn làm ngọt

Edit: SocNau

Chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt ngang lời cầu xin của Lạc Ngạo Thực. Anh tức giận một tay giữ cạp quần, một tay nhận điện thoại. “Alô”

“Lạc Ngạo Thực, mày dựa vào đâu mà chưa thông qua hội đồng quản trị đã tự tiện lấy 240 triệu đôla thu mua tập đoàn Âu Sâm?” Giọng nói mất bình tĩnh có phần run rẩy