XtGem Forum catalog
Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tôi làm điều đó… vì cậu!

Tác giả: Dương Yến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323211

Bình chọn: 7.5.00/10/321 lượt.

huyển sang một thái độ khác nhìn Nhã Điềm đầy ẩn ý.

– Thì vô tình gặp thôi, cậu nhìn tôi như vậy là ý gì?

Vì bắt gặp tia nhìn dò xét từ Thục Đoan, Nhã Điềm lại có chút chột dạ mặc dù không hề làm gì sai, phải thanh minh trước khi mọi chuyện đi quá xa.

– Vô tình? Tôi không tin đâu.

Vừa cười vừa lắc đầu không tin, Thục Đoan rất vui là đằng khác nếu cả hai đứa bạn thân đến được với nhau.

– Không tin thì tùy, tôi không hơi đâu nói với cậu.

Nhún vai đầy bất lực, Nhã Điềm biết dù có giải thích thì Thục Đoan cũng không thay đổi suy nghĩ thì hà cớ gì nó phải gân cổ lên giải thích.

Vừa nói xong tiếng chuông cửa reo, Nhã Điềm đứng dậy ra ngoài mở cửa để lại Thục Đoan vẫn nhìn theo mỉm cười.

Ra mở cửa, nó nhìn người ngoài cổng nở nụ cười.

– Cậu đến rồi à, ăn gì chưa?

Khải Huy thoáng ngạc nhiên khi thấy mắt nóđỏ hoe nhưng lại nở nụ cười, hắn biết nó đã khóc nhưng lại giả vờ như không biết buông lời đùa cợt.

Nhưng lòng hắn thì không hề vui.

“Cậu lại khóc nhưng tại sao vẫn cười trước mặt tôi, có biết làm như vậy tôi khó chịu lắm không?”

– Đáng ra định ăn trước khi đến, nhưng vì nhớ món cậu nấu nên chừa bụng đến đây ăn, được chứ?

Đưa mắt nhìn Nhã Điềm, Khải Huy nhếch mép cười. Khải Huy bước vào cổng, Nhã Điềm khóa cổng rồi bước sóng đôi với Khải Huy.

– Không cần giả tạo như thế lúc trước cậu toàn chê tôi món nấu mà.

– Tại sao tôi lại quên mất cậu nấu ăn dỡ tệ nhỉ_lại một nụ cười khích bác người khác, Khải Huy đi thẳng vào nhà.

– Cậu…

Nhã Điềm thật sự không chịu nổi với tên bạn này, mới nghe được một câu mát dạ thì hắn lập tức làm người ta phải tức lộn ruột.

Cả hai cùng bước vào nhà trong cái lườm của Nhã Điềm.

Khải Huy nhẹ đi đến gần Thục Đoan nở nụ cười.

– Chào cậu, Thục Đoan!

– Cậu đến rồi à, xem ra cậu vui hơn mọi ngày nhỉ?

Thục Đoan khẽ liếc nhìn biểu hiện của cả hai rồi buông lời châm chọc.

– Có sao?

Mặc dù biết mình đang bị trêu nhưng Khải Huy vẫn thích hỏi lại cho đỡ ngượng, bởi lẽ những lời Thục Đoan nói không hề sai. Đúng hắn đang vui, vui hơn mọi ngày là vì ai kia đã về.

Hỏi xong chẳng đợi câu trả lời hắn bỏ vào bếp để chào mẹ nó.

– Thưa cô con mới đến!

– Khải Huy à, con ra trước ngồi chơi đi không phải người lạ không cần khách sáo vậy đâu.

Mẹ nó nở nụ cười hiền nhìn hắn.

– Chính vì không phải người lạ con mới không muốn ngồi chơi, có gì đó cho con giúp không?

– Muốn giúp? Làm con rể ta nhé.

Mẹ nó vừa nói vừa quan sát biểu hiện của hắn, trong gần một năm qua hắn luôn lui tới hỏi thăm Nhã Điềm còn giúp ông bà làm rất nhiều việc lí nào bà lại không hiểu tâm tư của hắn.

– Dạ?

Vì quá bất ngờ trước lời đề nghị, Khải Huy mở to mắt, sau đó lại chuyển sang ngượng, mặt đỏ dần, đưa tay gãi gãi đầu.

Mẹ nó bật cười vì biểu hiện kia.

– Ta đùa thôi,không cần giúp đâu, con ra ngoài đi mấy đứa lâu rồi không gặp nên nói chuyện nhiều một chút.

– Vậy thôi con ra ngoài đây.

Hắn bước ra ngoài, mặt đã trở lại bình thường nhưng đôi môi nở một nụ cười nhẹ nữa có nữa không khó nắm bắt.

Cả ba ngồi cạnh nhau nói chuyện bông đùa khá vui vẻ, cùng xem ti vi cho đến khi mẹ nó bảo thức ăn đã xong, cả ba mới lật đật dọn thức ăn ra bàn rồi lại vừa ăn vừa nói đa số là chuyện cũ nhưng cố tránh nhắc đến Nam Thành. Ba Nhã Điềm thì đã đi làm từ sớm nên không có ở nhà.

Ăn xong Thục Đoan và Nhã Điềm dọn dẹp và rửa bát sau bếp,hắn thì ngồi trước phòng khách nói chuyện với mẹ nó.

– Lúc nãy Nhã Điềm lại khóc, con cố gắng làm nó vui lên nhé, cô thực sự không muốn thấy nó tiếp tục như vậy nữa.

Mẹ nó nhìn hắn rồi thở dài.

Hắn cũng đáp lại giọng u buồn.

– Con biết rồi, nhưng con nghĩ cần cho cậu ấy thêm thời gian.

Tâm trạng của hắn cũng chẳng khác là bao nhưng có lẽ sự cứng rắn của một đứa con trai có gì đó làm người ta có thể tin tưởng đặc biệt là từ mẹ nó.

Cả hai chìm trong im lặng hồi lâu, Nhã Điềm và Thục Đoan bấy giờ cũng vừa làm xong công việc đi ra phòng khách.

Cả ba người chào mẹ Nhã Điềm để đến nhà Nam Thành, điều này không hề làm bất cứ ai vui cả, chỉ là vẻ sầu não hiện rõ trên mặt nhưng vẫn gượng cười để người bên cạnh cảm thấy an tâm.

CHƯƠNG 3: ĐIỂM TỰA​

” Không cần như thế, khóc bao nhiêu lần cũng được chỉ cần cậu để tôi lau nước mắt cho cậu.”

Bước ra khỏi cổng, Nhã Điềm leo lên xe đạp của Khải Huy ngồi yên vị ở phía sau, trên tay cầm bọc trái cây.

Thục Đoan cũng leo lên xe đạp của mình, cả hai chiếc xe chạy sóng đôi sát lề đường.

Thật ra nó không định leo lên xe Khải Huy nhưng Thục Đoan xe cô bị trục trặc yên sau nên chỉ chạy được một mình vì thế nó cũng đành leo lên xe Khải Huy.

Nó và Thục Đoan đều mặc quần jean ống túm hơi kiểu cách một chút áo thun cổ tròn khá đơn giản nhìn năng động và nữ tính.

Vì ăn mặc đơn giản như thế nên việc đạp xe đạp không khó khăn, Khải Huy cũng quần jean và chiếc áo sơ mi sọc ca rô màu trắng-xanh dương tuy đơn giản nhưng nhìn cũng rất nam tính với mái tóc ngắn vuốt keo chải kiểu hơi rối.

Cả ba nói chuyện rôm rả trên con đường đầy nắng, hàng phượng ven đường vẫn còn những chùm hoa đỏ trông xinh như những cánh bướm, lâu lâu có cơn gió thổi qua lại có cả một c