
cô ấy lại không chịu cho em gặp mặt.”
Cô ta ngừng một lúc, nói thành khẩn:
“Em vẫn nợ cô ấy một lời xin lỗi.”
Dany nghe xong, nghi ngờ hỏi:
“Cô hi vọng tôi giúp cô?”
Bạch Triết Nhã nghiêm túc gật đầu một cái, lên tiếng:
“Ùhm.”
Dany thu hồi ánh mắt của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ, cự tuyệt không chút do dự:
“Tôi không giúp được cô rồi.” Hàn Yên không muốn gặp cô, thân là bạn, tôi chẳng có lý do gì mà làm trái ý của cô ấy, đưa cô tới gặp cô ấy được.
Bạch Triết Nhã không ngờ Dany sẽ cự tuyệt thẳng thắn như vậy, cô ta hỏi mang theo chút khó tin:
“Tại sao hả?”
Dany quay đầu nhìn về phía cô ta, nói chậm rãi:
“Bởi vì cô ấy không muốn gặp cô.”
Bạch Triết Nhã chưa từ bỏ ý định, nói:
“Em xin chị đấy, chị! Không ở trước mặt nói lời xin lỗi với cô ấy, cả đời em sẽ không thể yên lòng được.”
Thấy đối phương vẫn không nói gì, cô ta lại nói:
“Chỉ cần chị có thể làm cho em gặp được mặt cô ấy, em sẽ thuyết phục anh em kết hôn với chị.”
Dany lắc đầu, nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói:
“Tôi mệt rồi.”
Trong mắt Bạch Triết Nhã đầy sự thâm độc, cô ta cười nói:
“Vậy chị nghỉ ngơi đi, em sẽ trở lại thăm chị sau.”
Sau khi đối phương rời đi, Dany yếu ớt mở mắt ra, cười giễu cợt, nhưng mà cô cũng không biết chính mình đang giễu cợt gì nữa.
………………….
.
“Ding dong ding dong.”
Úc Hàn Yên đang ở trong bếp làm bữa tối, nghe thấy tiếng chuông cửa, cô ghé đầu ra ngoài cửa bếp hỏi:
“Có phải ông nội đến không?”
Lăng Diệp nhìn lên màn hình theo dõi, nói câu “Ừ”, sau đó đi ra mở cửa.
Lão Tôn vừa dìu Lăng Sanh đi vào bên trong, vừa cung kính chào Lăng Diệp:
“Chào tiểu thiếu gia.”
Lăng Diệp gật đầu, đóng cửa lại.
Lăng Sanh vừa đi vào cửa, vừa không ngừng quan sát khắp bốn xung quanh bên trong ngôi biệt thự.
Đây vẫn là lần đầu tiên ông đến đây nha! Tên tiểu tử đáng chết, chưa bao giờ cho mình đến nhà của nó.
Lúc ông nghe anh nói ông đến nhà anh ăn cơm, ông cũng đã biết chắc chắn đây không phải là chủ ý của anh rồi.
Cũng là đứa cháu dâu tốt! Nếu không phải là con bé, không biết đến lúc chết ông có cơ hội đến đây không nữa.
Lăng Sanh ngồi trên ghế sofa, nhìn về phía người nào đó vẫn đang tiếp tục công việc với chiếc máy vi tính, hỏi:
“Tiểu Yên đâu?”
Lăng Diệp cũng không dời mắt đi, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính đáp:
“Trong bếp.”
Lăng Sanh trợn tròn hai mắt không thể tin nổi, làu bàu:
“Cháu lại để cho con bé nấu cơm?!”
Mười ngón tay Lăng Diệp vẫn thản nhiên gõ thần tốc trên bàn phím, lạnh nhạt đáp:
“Cô ấy thích.”
Lăng Sanh thấy anh xa cách với mình, dựng râu trợn mắt nói:
“Cháu thậm chí còn không rót cho ông nội một ly trà!”
Lăng Diệp vẫn rất bình tĩnh tiếp tục công việc, đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra ba chữ:
“Quản gia Tôn.”
“Dạ, tiểu thiếu gia.”
Lão Tôn đang đứng một bên, dùng mắt tìm kiếm bình trà cùng ly, ngay sau đó đi tới rót cho Lăng Sanh một ly trà.
Nhìn ly trà bốc khói nghi ngút trước mắt, Lăng Sanh tức giận không chịu được, ông nhìn Lão Tôn hỏi:
“Sao ông lại nghe lời nó như vậy!”
Lão Tôn không kiêu ngạo, không siểm nịnh đáp:
“Tiểu thiếu gia trời sinh ra đã có năng lực này rồi.”
“......” Trời sinh đã quái đản!
“Diệp, lại đây bưng đồ ăn!” Úc Hàn Yên thò đầu ra cửa phòng bếp, hô to.
Ngay tức khắc, Lăng Diệp đóng máy vi tính lại, đứng dậy đi về phía phòng bếp.
Lăng Sanh nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa của Lăng Diệp khẽ nhếch miệng.
Sao không thấy nó nghe lời mình như thế chứ? Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn!
Úc Hàn Yên gỡ chiếc tạp dề trên người xuống, sau khi rửa tay xong, nói với người đang ở trong phòng khách:
“Ông nội, lão Tôn, hai người tới dùng cơm thôi.”
Lăng Sanh vui mừng đáp:
“Được được được!”
Lão Tôn dìu Lăng Sanh đến ngồi xuống chiếc ghế cạnh bàn ăn, sau đó đứng qua một bên, không hề có động tác gì thêm nữa.
“Tiểu Yên còn có thể làm được món ăn Trung Quốc nha!” Lăng Sanh nhìn những món ăn vô cùng ngon được bày trên bàn, nói cảm thán.
Úc Hàn Yên cười đáp:
“Sở trưởng chính của cháu là món ăn Trung Quốc.” Cô nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía lão Tôn nói:
“Ngồi nha, cùng nhau ăn.”
Lão Tôn lắc đầu, đáp:
“Cảm ơn lòng tốt của Tiểu thiếu phu nhân, các người ăn đi, tôi đứng được rồi.”
Lăng Diệp ngước mắt nhìn ông ta một cái, lạnh nhạt nói:
“Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Lão Tôn không cự tuyệt nữa, ngồi xuống.
Khóe miệng Lăng Sanh giật giật.
Sao lại không thấy người kia nghe lời của mình.
Ông buồn bực gắp một miếng thịt nướng bỏ vào trong miệng, nhai nhai, ngay lập tức khuôn mặt đã bừng sáng.
Ngon quá! Thảo nào tên tiểu tử nhà ông lại không cần người khác nấu, mà muốn Tiểu Yên làm.
Lăng Diệp nuốt vào một miếng thức ăn, đột nhiên nói:
“Ông nội, cháu và Tiểu Yên đã đăng ký kết hôn rồi.”
Lăng Sanh nghe xong, trên mặt đầy vui mừng, nói:
“Tốt, chọn ngày thật tốt cử hành hôn lễ thôi.”
Lăng Diệp gắp một miếng sườn bỏ vào trong chén của Úc Hàn Yên, nói:
“Ngày ông tự chọn đi.”
Cũng là để cho ông nội có chút việc làm......
Lăng Sanh gật đầu liên tục, đáp:
“Được được được.”
Ông nhìn về phía Úc Hàn Yên, hỏi:
“Tiểu Yên à