Anh sẽ đợi em trong hồi ức

Anh sẽ đợi em trong hồi ức

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326704

Bình chọn: 9.5.00/10/670 lượt.

ng. Như thế là hứa hẹn, hứa hẹn! Anh hiểu không?”“Những người không hiểu ý nghĩa của sự thề hẹn mới dễ dàng thề hẹn, nếu thật sự biết trân trọng lời thề thì sẽ sợ hãi hứa hẹn.” Diêu Khởi Vân nói xong, không kiên nhẫn thúc giục: “Đứng dậy, về đi.”“Diêu Khởi Vân, lời nói sâu sắc như vậy được anh nói ra cứ lạ lạ thế nào ấy.” Tư Đồ Quyết ngẩng đầu nhìn cậu: “Vậy anh nói xem, anh yêu một người thì sẽ không hứa hẹn với cô ấy à?”Cô chìa một tay về phía cậu, Diêu Khởi Vân liếc nhìn, không tình nguyện kéo cô dậy.“Vậy nhất định phải là khi anh có thể hứa hẹn, anh không thể hứa những chuyện anh không biết. Lời thề hẹn rất sâu nặng.”“Nặng bao nhiêu?”“Không nặng bằng em! Tư Đồ Quyết, thịt của em đều ở dọc theo xương đấy.” Chương 15. Thành quả tiến xa giữa hèMặt Diêu Khởi Vân bị thương không nhẹ, tối đó về nhà liền đi thẳng vào phòng, tạm thời tránh ánh mắt Tiết Thiểu Bình. Tư Đồ Quyết nghĩ đến việc cậu bị đánh ít hay nhiều cũng vì mình nên sau khi tắm xong lén lút đi xuống gõ cửa phòng cậu, miễn cưỡng đưa cho cậu lọ dầu hoa hồng, nhân tiện hỏi có thể giúp được gì không.Ai ngờ tên Diêu Khởi Vân tính tình thối tha kia lại không do dự từ chối ý tốt của cô, còn nói gì mà chỉ cần cô đừng gây ra phiền phức là đã cảm tạ trời đất rồi. Thái độ của cậu đã thành công phá nát chút thân thiện không dễ mới dấy lên của Tư Đồ Quyết dành cho, trong lòng thầm mắng cậu ta không biết phân biệt xấu tốt, oán hận trở về phòng.Buổi sáng hôm sau, cửa ải Tư Đồ Cửu An thật không dễ đi qua. Tư Đồ Quyết mắt vẫn còn ngái ngủ đi từ phòng ra đã nghe thấy bố mình sáng sớm truy hỏi Diêu Khởi Vân làm sao bị thương. Diêu Khởi Vân nói dối tối qua khi cúi đầu xuống dưới bàn tìm bút, không cẩn thận đập vào góc ghế. Tư Đồ Cửu An không phải người ngốc, làm sao chịu tin, chỉ hỏi cậu đánh nhau với ai, bị người khác bắt nạt mà không chịu nói.Đứa trẻ này trời sinh không thích gây chuyện sinh sự, Tư Đồ Cửu An biết vậy nên hỏi thẳng: “Có phải có liên quan đến nha đầu Tư Đồ Quyết đúng không?”Tư Đồ Quyết ở trên tầng nghe thấy liền nghiến răng, thầm nghĩ làm gì có ông bố nào không tin tưởng con gái mình như thế, việc tốt sao chẳng bao giờ nghĩ đến cô…May mà Diêu Khởi Vân biết điều, không thừa cơ kéo cô xuống nước, mặc cho Tư Đồ Cửu An hỏi như thế nào cũng kiên quyết lặng im đến cùng. Vừa thấy Tiết Thiểu Bình gia nhập hàng ngũ “quan tâm”, Tư Đồ Quyết không chịu nổi, liền nói ra “chân tướng” với họ, rằng lúc đi học về mình gặp một tên côn đồ, suýt nữa bị ức hiếp, tất cả đều dựa vào Diêu Khởi Vân dũng cảm giải vây, mà anh hùng thì đương nhiên là bị thương một cách vẻ vang rồi.Không ngờ vợ chồng Tư Đồ Cửu An lại nhanh chấp nhận lời giải thích này, có lẽ như vậy là phù hợp nhất với đáp án trong lòng họ. Tư Đồ Cửu An khen Diêu Khởi Vân, rồi quay qua trách con gái, cảnh cáo cô sau này không được mặc váy quá ngắn ra ngoài.Tư Đồ Quyết quay mặt làm trò, nói thầm: “Đến lượt con bị đánh, chắc không có nhiều người quan tâm con như vậy đâu.”Tư Đồ Cửu An hừ một tiếng: “Con không đánh người khác đã là may lắm rồi.”Người hoà giải Tiết Thiểu Bình thấy cảnh đó, tự đáy lòng cho rằng bắt Diêu Khởi Vân ở cạnh con gái là một quyết định vô cùng sáng suốt.Cùng với việc chia tay học sinh năm ba, kì nghỉ hè đã đến rất nhanh. Liên Tuyền vẫn không gọi điện cho Tư Đồ Quyết, mãi đến hai tuần sau, Tư Đồ Quyết và Diêu Khởi Vân cùng tham gia lớp học thêm hè môn tiếng Anh của nhà trường, khi tan học gặp Liên Tuyền đến trường lấy giấy trúng tuyển.Tư Đồ Quyết không thể không nhường nhịn mà giả vờ mù mắt, huống hồ một thời gian dài đã không gặp, trong lòng cô thực ra rất nhớ nên chủ động đến chào: “Liên Tuyền, anh đến lấy giấy trúng tuyển à?”Ánh mắt Liên Tuyền nhìn thấy người phía sau Tư Đồ Quyết lập tức đóng băng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười long lanh của Tư Đồ Quyết không nén được mỉm cười: “Đúng vậy.”Hai người đã từng vô cùng thân thiết, đã từng có những lời nói mãi không hết, đã bao nhiêu ngày xa cách nay gặp lại giống như cách một lớp không thấy nhau được, có ngàn vạn lời mà không biết nói từ đâu.Vẫn là Tư Đồ Quyết nhanh kéo tay cậu: “Đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện một chút.”Liên Tuyền do dự một chút, rồi nhanh gật đầu: “Đi đến chỗ cái cây phía sau nhà thực nghiệm nhé. Xem em kìa, mặt đầy mồ hôi.”Tư Đồ Quyết nhe răng ra cười: “Đúng vậy, phơi nắng càng đen càng thảm rồi.”Hai người sánh vai đi được vài bước, đều như nhớ ra gì đó, không hẹn mà cùng quay đầu lại.Diêu Khởi Vân đang ôm mấy quyển sách, vẫn lặng lẽ đứng ở chỗ cũ.Liên Tuyền lắc đầu cười buồn, hướng mắt ra chỗ khác, nhìn sân thể dục không một bóng người.Tư Đồ Quyết nói với Diêu Khởi Vân: “Anh về đi, lát nữa em sẽ tự về nhà.”Cô không chút nào chắc chắn là Diêu Khởi Vân sẽ thực hiện lời cô nói, có lẽ Liên Tuyền cũng như vậy.“Bỏ đi, cậu ta thích thế nào thì để thế ấy đi, dù sao thói quen cũng thành tự nhiên rồi.” Liên Tuyền nói.Bất ngờ là khi nhìn họ rời đi, Diêu Khởi Vân tiến lên vài bước nhưng không đi qua mà lặng lẽ rẽ sang một hướng khác.Tư Đồ Quyết và Liên Tuyền tiếp tục đi đến dưới gốc cây vắng lặng kia. Cô ngồi trên ghế đá, giở


Snack's 1967