
hông chịu được những lời này lại từ miệng người khác nói ra, ngay cả người đó là Liên Tuyền thì cũng đều khiến cô thấy rất căm tức.Liên Tuyền ngây người vài giây.“Em còn bảo vệ cậu ta?”“Anh ấy là người của nhà em, không tới lượt anh mắng anh ấy, càng không tới lượt anh đánh anh ấy!”“Em đồng ý để cậu ta tiếp tục làm con chó theo chân em?”Tay Tư Đồ Quyết chỉ vào khuôn mặt của Liên Tuyền đang chất chứa các cảm xúc phức tạp: giận dữ, bối rối, không cam chịu, còn có vẻ đẹp trai đầy ghen tị nữa.“Anh thử nói lại từ “chó” lần nữa xem!”Khuôn mặt tức giận của Tư Đồ Quyết trở lại vẻ kiều diễm như trước, khiến Liên Tuyền cảm thấy hoàn toàn xa lạ.“Anh ấy theo em, không phải theo anh, anh không muốn thì tránh ra xa em chút.”“Đây chính là thái độ của em?” Liên Tuyền nén chịu, mà ánh mắt vẫn có thuỷ quang loé ra, nhưng cậu lại tuyệt đối không thể dễ dàng để nó rơi xuống.Tư Đồ Quyết khổ sở vô cùng, cô và người con trai cô thích sao lại biến thành như thế này.“Bỏ đi Liên Tuyền, anh đi trước được không? Đợi đến khi chúng ta nghĩ thông suốt rồi sẽ gọi điện nhé.”Liên Tuyền chẳng nói chẳng rằng bước đi.“Đợi đã.” Diêu Khởi Vân buồn bực gọi cậu.Liên Tuyền đứng lại, không quay đầu.“Đủ rồi…” Tư Đồ Quyết sợ Diêu Khởi Vân không chịu bỏ qua, túm lấy cậu, rít hai hàm răng nói.Diêu Khởi Vân ngồi xuống, nhặt lên chiếc nhẫn trên mặt đất đã bị mọi người quên đi, ném nhẹ về phía Liên Tuyền.“Cầm đồ của cậu đi.”Nhẫn rơi trên cỏ, lăn lóc, không phát ra tiếng gì. Tay Liên Tuyền lặng lẽ siết chặt, lập tức giẫm lên chiếc nhẫn, bước đi, để lại Tư Đồ Quyết đang hoảng hốt và Diêu Khởi Vân lặng lẽ trầm mặc.Căng thẳng một lúc, Tư Đồ Quyết không chút dịu dàng quay mặt Diêu Khởi Vân lại.“Làm gì đấy? Đừng có động chân động tay.” Cậu vẫn kháng cự, nhưng không nói được gì cả.Tư Đồ Quyết không để ý cậu, kiên quyết quay mặt cậu lại, cẩn thận xem vết thương.“Anh cho rằng tôi để ý anh? Chỉ là muốn xem anh bị đánh như thế nào, đã thành đầu heo chưa.”“Em mới là đầu heo ấy, bị người ta ăn sống còn không biết.” Giống như cú ném sách của Diêu Khởi Vân, hạ thủ của Liên Tuyền cũng không nhẹ. Nửa bên mặt của Diêu Khởi Vân sưng lên, lúc nói chuyện môi động đậy, đau đến mức tiếng nói cũng không rõ.Tư Đồ Quyết vì tìm vết thương mà xoa xoa mạnh chỗ miệng cậu.“Em…” Diêu Khởi Vân đau đến co lại, cắn răng trừng mắt nhìn cô.Nhìn không có vẻ đáng lo lắm, Tư Đồ Quyết thả cánh tay Diêu Khởi Vân mình đang nắm.“Đáng đời anh!”“Không cần em quan tâm, em cút theo cậu ta đi.”“Em muốn đi hay không, anh không quản được. Cái tên không tiền đồ như anh, bị người ta đánh mà không biết đánh trả.”“Anh không muốn so đo với cậu ta.” Diêu Khởi Vân nhặt cuốn từ điển lên, nâng niu phủi đi mặt bị bẩn: “Em cho rằng anh không đánh lại anh ta? Đồ ngu mới động thủ để giải quyết vấn đề.”“Ngu gấp đôi mới ném sách đi.” Tư Đồ Quyết trả lời lại mỉa mai. Chỉ có điều cô thật sự tin tưởng lời của Diêu Khởi Vân. Cậu ta vốn không thể nói ra những lời tử tế, nhưng không thích ba hoa khoác lác. Cậu ta gầy vẫn gầy, không hơn kém; giống như kể từ nhỏ không có mẹ, sau này lại là đứa trẻ không có bố, vẫn lớn lên ở thôn quê, không dễ để người khác ức hiếp, đánh nhau là chuyện thường ngày.“Đi thôi, đã muộn rồi.” Diêu Khởi Vân tức giận đẩy vai Tư Đồ Quyết.Tư Đồ Quyết lúc này mới nghĩ đến chuyện lúc nãy, lắc đầu hét, thuận thế ngồi xuống đám cỏ, buồn rầu đạp cỏ: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Liên Tuyền chắc chắn sẽ không để ý đến em nữa, mọi chuyện đang tốt đẹp sao lại thành thế này… Anh phải đi một mình thôi, đi đi, đi đi, đi đi, nói với mẹ là em bị chó sói tha đi rồi.”Diêu Khởi Vân ghét nhất cô bất chấp đạo lý, cô cũng cho rằng cậu chắc chắn sẽ không chịu nổi mà đi mất. Ai biết một lúc sau cô thấy cậu ngồi xuống cạnh mình.“Em xém chút nữa là bị chó sói tha đi rồi. Cậu ta lợi dụng em như vậy mà em vẫn không có phản ứng, chưa từng thấy ai ngu ngốc hơn em.” Cậu châm chọc.Tư Đồ Quyết nghĩ đến bàn tay không an phận của Liên Tuyền thì cũng có chút không vui, mặt ửng hồng, không chịu thua: “Không phải anh đeo tai nghe để nghe tiếng Anh sao? Hoá ra nghe trộm! Hơn nữa, em thích anh ấy, ai lợi dụng ai còn chưa biết đâu! Nói anh cũng không hiểu.”Cậu đáp lại bằng một nụ cười mỉa mai.Tư Đồ Quyết quì gối, hai tay ôm má, nhìn bầu trời đen tối lờ mờ sao, buồn rầu lẩm bẩm: “Thực ra Liên Tuyền không xấu, em biết cậu ấy thật sự thích em, haizz…”“Đám con trai đều là động vật trực quan, loại cậu ta thích là gì?” Diêu Khởi Vân khinh thường nói.Tư Đồ Quyết nheo mắt nhìn về phía cậu: “Diêu Khởi Vâ
n, anh đang ngầm khen em xinh đẹp?”“Em thật đang đem mình ra làm trò cười à.” Cậu quay mặt đi: “Anh nói là em chỉ được cái vẻ ngoài thôi, nhưng mà điểm này lại rất hợp với cái tên lúc nãy, chỉ nhìn vẻ ngoài.”“Hay là anh yêu tâm hồn em?” Tư Đồ Quyết tức giận.“Em… Thật là không đấu được miệng em.” Diêu Khởi Vân không chịu nổi đứng dậy: “Nhưng anh nhắc em câu này, khi cậu ta lợi dụng em thì những câu dễ nghe nào cũng có thể nói ra, cái gì mà kết hôn, rồi cả đời, thật nực cười. Nếu em tin, em thật rất ngu xuẩn.”“Cái gì đến miệng anh cũng đều biến dạ