Anh sẽ đợi em trong hồi ức

Anh sẽ đợi em trong hồi ức

Tác giả: Tân Di Ổ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325704

Bình chọn: 8.5.00/10/570 lượt.

Dịch giả: Tiểu Đông

Giới thiệu nội dung:Tuổi thơ anh trôi qua trong nghèo khổ khốn khó, không có dũng khí để yêu si cuồng điên dại; cô sở hữu nụ cười tươi rạng rỡ, chưa từng nếm trải sự tàn khốc của hiện thực. Bởi vậy, anh và cô, có chung một niềm hạnh phúc đầy thương cảm, chỉ chờ mong gặp nhau ở nơi tận cùng hồi ức.Từ khi Diêu Khởi Vân trở thành con nuôi nhà Tư Đồ Quyết, anh chỉ biết nhắm mắt nghe lời, không bao giờ từ chối dù chỉ một việc nhỏ nhất, nhưng vì cô, anh lại sẵn lòng che giấu mọi người, trộm nếm thứ rượu của thần ái tình rớt xuống nhân gian, dẫu đó có là thuốc độc ghê gớm nhất, anh cũng cam nguyệt không hề ăn năn. Thế nhưng, trong hồi ức ngọt ngào nhất ấy, anh lại chưa từng nói một câu: “Anh yêu em…”Anh và cô ở bên nhau, luôn có một cảm giác ấm áp mà trơ trọi, tựa hồ như hai kẻ nương tựa vào nhau để sống trong thế giới thất lạc, chỉ có nhau, không thể nào thay thế.Vậy mà cô, lại ra đi trong lúc tình yêu sâu đậm nhất, một mạch bảy năm liền.Dòng thời gian không thể chảy ngược, bởi vậy, lời thề ước cảm động lòng người nhất, không phải “Anh yêu em”, mà là “ở bên nhau.”Em có tin thời gian quay ngược trở lại được không, nếu như có thể trở về quá khứ, em sẽ làm gì?Cô nói: “Em muốn đi tìm Tư Đồ Quyết của năm đó, nói với cô ấy rằng: nhất định nhất định phải yêu Diêu Khởi Vân. Nếu gặp được cả Diêu Khởi Vân năm đó, nhờ anh giúp em nói với anh ấy rằng: ngày 5 tháng 7 năm 2001, cho đến giây cuối cùng của ngày hôm đó, em vẫn đợi anh ấy ở nơi đây.”Chương 01. Ngỡ là cố nhân đếnChỗ ngồi của Tư Đồ Quyết gần với lối ra của máy bay, nhưng cô lại là người cuối cùng bước xuống máy bay. Cô nhìn những hành khách cùng chuyến bay lần lượt bước qua mình, lúc đầu còn có người cảm ơn cô đã nhường cho đi trước, nhưng sau cùng tất cả đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô gái kia như đang bị đóng đinh trên ghế.Cho đến khi một vị tiếp viên bước đến trước mặt cô, nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi: “Thưa cô, chuyến bay đã kết thúc, xin hỏi, tôi còn có thể giúp gì cho cô không?”. Tư Đồ Quyết lúc này không thể không đứng lên, liền nở nụ cười nói: “Không, cảm ơn, tôi đi đây”.Cô ở trong toilet trang điểm rất lâu, cuối cùng trở thành hành khách cuối cùng đến nhận hành lý của chuyến bay. Tuy là thế, nhưng lúc đứng ở lối ra vào, cô vẫn bắt mình hít thở sâu năm lần.Lần này cô từ Los Angeles về nước, quá cảnh tại Thượng Hải rồi mới đến thành phố G. Tuy là chuyến bay đêm, nhưng cửa ra vào vẫn đầy ắp người đón máy bay. Cô vội vàng kéo hành lý bước đi, không nhìn thấy bất kỳ gương mặt quen thuộc nào, đương nhiên, cũng không phải là không có người ở một góc nào đó đang gọi tên cô. Đối với một người xa quê 7 năm mà nói, đối diện với cảnh tượng như này, hai phần là cảm thấy thất vọng, mất mát, nhưng tám phần là cảm thấy nhẹ nhõm.Cửa chính của sân bay buổi đêm đã không còn giống như trong kí ức của năm xưa nữa, mỗi một cảnh tượng xa lạ trước mắt như đang nhắc nhở cô rằng thời gian bảy năm qua là có thật. Thời gian luôn luôn có thể thay đổi một số thứ, đấy chẳng phải là lí do để cô thuyết phục mình quay trở về sao?Cả hàng dài đợi taxi đã bớt dần, cuối cùng cũng đến lượt cô. Tư Đồ Quyết vừa định đặt hành lý vào cốp xe thì bất thình lình hai bàn tay từ phía sau lưng cô đóng ập nắp xe lại.Tư Đồ Quyết ngạc nhiên, liền quay người đề phòng, nhưng chỉ sau vài giây nhìn rõ người đó, tâm trạng liền biến đổi, khuôn mặt nở một nụ cười mừng rỡ. Cô thả hết đồ vật đang xách, ôm lấy người kia. Đáp lại vòng ôm của cô, người kia cùng dành tặng cô một cái ôm mạnh mẽ và vững chắc.Thực ra cô không thích những cảnh tượng tình cảm như thế này, nhưng nước mắt cứ tự nhiên mà tuôn rơi, cho đến khi người kia nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nới lỏng tay, cô mới trở về thực tại với đôi mắt đẫm lệ — Ban đêm của phương Nam thật nóng nực, người qua lại trên sân bay… còn có cả những người lái xe trong tâm trạng bực bội, những người chờ xe với khuôn mặt mơ hồ…Cô bỗng dưng bật ra tiếng cười, rồi nhìn người kia với ánh mắt vô tội, vội vàng nói xin lỗi người lái xe và hành khách phía sau. Người kia tiện tay nhận lấy hành lý của cô, khoác vai cô bước đi, “Xe của anh đỗ ở bên kia”.Tư Đồ Quyết hỏi: “Không phải là anh nói đêm nay có ca phẫu thuật nên không đến được sao?”“Tình trạng sức khoẻ của bệnh nhân có chút vấn đề, phẫu thuật phải dời lại vài ngày. Hơn nữa thế nào thì cũng phải đến đón em chứ, may mà không báo trước với em chuyện dời ngày phẫu thuật, muốn em ngạc nhiên, không có ngạc nhiên thì sao thấy thích thú chứ. Nếu không đã bỏ lỡ mất cái ôm phấn khích lúc nãy của em rồi. Đáng lẽ anh nên nhờ ai đó chụp lại giây phút đó, lưu lại cẩn thận để sau này có cái mà trêu nha, người không biết còn tưởng chúng ta đang diễn “Endless Love” đấy.”Tư Đồ Quyết bật cười nói: “Được rồi, Ngô Giang, anh có vợ rồi liền khác hẳn nha, phim Hàn Quốc mà cũng xem.”“Người nào mà có thể một đời không thay đổi được chứ?” Ngô Giang nửa đùa nửa thật nói, “Em không thay đổi sao? Nói thật, vừa rồi trước lúc đến chào, chỉ nhìn bóng dáng và nửa mặt, anh thực sự còn không dám xác định đó là em nha”.“Anh đang ám chỉ em


Disneyland 1972 Love the old s