Pair of Vintage Old School Fru
Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326821

Bình chọn: 9.00/10/682 lượt.

tĩnh bâng quơ, lại khiến nàng hơi run rẩy. Hoàng đế cười nhẹ: “Nàng sợ à? Chẳng phải bây giờ trẫm vẫn sống sờ sờ ở đây thôi?”Trong lòng nàng là một mớ suy nghĩ hỗn độn, mất hồn một lúc mới trả lời: “Thể nào mà Vạn tuế gia đặc biệt quan tâm đến Tào đại nhân như vậy.”

Hoàng đế khẽ thở dài: “Cũng không phải chỉ vì công trạng đó… Từ nhỏ hắn đã đi theo Trẫm, tình cảm không thể so như bình thường.”

Nàng nói nhỏ: “Hôm qua Vạn tuế gia hỏi Lâm Lang là cuối năm muốn được thưởng gì, Lâm Lang vốn là không dám… Hoàng thượng luôn nhớ đến tình bạn lâu năm, là người niệm tình xưa nghĩa cũ, cho nên Lâm Lang có một mong muốn hơi quá này…” Nói đến đây thì không nói nữa.

Hoàng đế chỉ đáp: “Nàng cứ nói qua xem, dù có hơi quá thì cũng có lý do của nàng. Chỉ là… hậu cung không được tham dự vào chuyện triều chính.”

“Lâm Lang không dám.” Nàng đáp, rồi kể tóm tắt chuyện Ngọc Trợ: “Ngọc Trợ tuy có lén truyền đồ nhưng cũng chỉ là đem lương tháng và phần thưởng của chủ nhân ban cho, nhờ thị vệ chuyển về nhà để hiếu kính với mẫu thân mà thôi. Vạn tuế gia lấy trung thực, hiếu thuận trị thiên hạ… Cô cô phạm lỗi lần đầu, mà cũng đang dịp lễ năm mới…” Hoàng đế đã gần chìm vào giấc ngủ, nói: “Đây là việc của hậu cung, cứ theo sự xử lý của Đồng quý phi. Nàng đừng xen vào.” Nàng nghe thấy tiếng hắn nhỏ dần, sắp ngủ say. Nàng cũng không dám nói nữa, chỉ yên lặng thở dài rồi quay người vào trong.

Vì mấy ngày nay các mệnh phụ phu nhân vào triều nên trong cung náo nhiệt hẳn lên. Ngày hôm nay là mùng năm. Đồng quý phi bận rộn việc tết nhất mấy ngày liên tục, đến hôm nay mới tạm rảnh rỗi một chút. Cung nữ đang hầu hạ nàng ăn cháo tổ yến, chợt thấy tên tiểu thái giám vui mừng hớn hở chạy vào bẩm báo: “Chủ nhân, Vạn tuế gia đến thăm chủ nhân ạ.”

Hoàng đế mặc y phục ngày tết, sau hắn có thái giám đi theo hầu hạ. Hắn đi vào trong noãn các, Đồng quý phi định bước xuống tràng kỉ hành lễ, hắn liền nói: “Trẫm qua thăm nàng một lát thôi, nàng cứ ngồi đó, mấy ngày nay nàng mệt mỏi rồi.”

Cuối cùng Đồng quý phi vẫn để cung nữ đỡ nàng, đứng dậy khỏi tràng kỉ rồi thỉnh an một cái, lúc này nàng mới cười nói: “Tạ Vạn tuế gia lo lắng, thân thể thần thiếp đã khoẻ lên nhiều rồi.”Hoàng đế ngồi xuống tràng kỉ, lại lệnh cho nàng ngồi xuống. Vì thấy trên tường quanh tràng kỉ được dán tranh xua khí lạnh nên nói: “Đợi qua mùng chín, thời tiết ấm áp thì quá tốt rồi.”

CHươNG 10: NGườI TRUNG THựC Và Kẻ XU NịNH (3)

Đồng quý phi đáp: “Vạn tuế gia lời vàng ý ngọc đầy may mắn, thần thiếp…” Nói đến đây thì vội quay người đi ho nhẹ. Cung nữ đứng bên liền đưa cái tráp nhổ nước bọt lên, nhẹ vỗ vào lưng nàng.

Hoàng đế nghe tiếng ho của nàng thì cảm thấy thương tiếc. Hắn nói: “Nàng nên nghỉ ngơi cho tốt mới được. Chuyện lục cung có thể gọi Huệ tần, Đức tần đến giúp một chút.”

Đồng quý phi thuận tay cầm lấy tách trà cung nữ dâng lên, nhấp một ngụm nhỏ, bây giờ tiếng ho mới dần dãn ra. Hoàng đế bảo: “Trẫm nghĩ rồi, cung nữ thái giám đang bị giam ở Thận Hình Ti cũng nên thả ra trong đợt này đi. Đang là tết, tuy bọn họ phạm tội nhưng chỉ cần không phải là đại nghịch bất đạo thì phạt họ tiền lương mấy tháng là được rồi. Coi như tích phúc cho thái hoàng thái hậu, hoàng thái hậu và cả nàng nữa.”

Đồng quý phi vội đáp: “Tạ Vạn tuế gia.” Nàng ngập ngừng rồi nói tiếp: “Có một việc này, vốn định qua năm mới mới bẩm Vạn tuế gia, giờ đã nói đến chuyện thả cung nữ thái giám phạm tội… Một cung nữ ở phòng Giặt Đồ lén truyền đồ cho một thị vệ Thần Vũ môn. Cũng không phải là việc gì to tát, nhưng liên quan tới người của ngự tiền nên thần thiếp không dám tự ý xử lý.”

Hoàng đế hỏi: “Liên quan tới ai của ngự tiền?”

Đồng quý phi đáp: “Cung nữ kia được nhờ gửi đồ cho một vị nhị đằng hà.” Nhị đẳng hà chính là thị vệ nhị đẳng. Xưa nay hoàng đế đã ghét việc lén truyền đồ, hắn nói: “Đã là thị vệ nhị đẳng còn lộn xộn như vậy, uổng công ngày thường trẫm coi trọng bọn họ như vậy. Là ai hồ đồ đến vậy?”

Đồng quý phi hơi sợ hãi, đáp nhỏ: “Là nhi tử con cả của Minh Châu đại nhân – Nạp Lan đại nhân.”

Hoàng đế lại không ngờ là Nạp Lan Dung Nhược. Trong lòng buồn bã, cảm thấy Nạp Lan đã uổng công hắn đối xử tốt lâu nay, không khỏi vô cùng thất vọng.

“Thần thiếp nghe nói Nạp Lan đại nhân có phong thái tài hoa, là thiếu niên anh tài, cho nên chắc được nhiều cung nữ hậu cung mến mộ, mới xảy ra việc thế này.”

Hoàng đế nhớ đến đợt xuất cung đi săn vào mùa xuân năm ngoái. Vào đêm nghe thấy tiếng tiêu đó, tuy Nạp Lan cố kiềm chế nhưng sắc mặt hắn vẫn lộ ra một vẻ chờ mong nào đó. Xem ra tuy là học rộng, nhưng tình cũng rộng nốt. Hắn nói một cách bình thản: “Trẫm nghe Vinh tần nói, vị cung nữ kia là đưa bạc ra khỏi cung, không ngờ lại có tư tình ở đây.”

Đồng quý phi có chút kinh ngạc: “Cung nữ kia…” Muốn nói lại thôi, hoàng đế bảo: “Lẽ nào còn có gì nữa? Cứ nói ra đi.”

“Vâng, cung nữ kia khai rằng không phải nàng ta, mà là có người nhờ vả nàng lén truyền tư tình. Còn về phần lại là người nhờ thì vẫn cắn răng không chịu nói. Ngày tết không tiện dùng cực hình, thần thiếp định thẩm vấn mấy ngày cho ra rồi mới