
là phúc của Lâm Lang, Lâm Lang đâu thể so sánh với các vị hiền phi nọ, huống hồ Thành đế kia sao sánh được một phần vạn của Vạn Tuế Gia.”
*Trích trong “Hán thư · Ngoại thích truyện hạ · Hiếu thành ban tiệp dư”:
“Thánh hiền chi quân giai hữu danh thần tại trắc,
Tam đại mạt chủ nãi hữu bế nữ.
Kim dục đồng liễn, đắc vô cận tự chi hồ?”
Các vị thánh hiền đều có các đại thần sáng suốt và người tài đức ở bên người.
Tam đại là chỉ ba triều đại Hạ Thương Chu, ba triều đại này đều có hôn quân, bên cạnh lại có thê thiếp phi tần nhiều vô kể.
** Ban Tiệp Dư: Thành đế thời Hán vô cùng sủng ái Ban Tiệp Dư. Thời đó, Hoàng đế hay ngồi trong một kiểu xe vô cùng hoa lệ, có hai người kéo. Còn các phi tần hậu cung thì chỉ có một người kéo. Vì yêu thích Ban Tiệp Dư nên Hoàng đế hạ lệnh chế tạo một kiểu xe đặc biệt, hai người có thể cùng ngồi. Thế nhưng Ban Tiệp Dư lại từ chối, nàng nói: “Trong những bức hoạ lưu lại từ thời cổ, minh quân đều được vây quanh bởi danh thần; Ba hôn quân thời Hạ, Thương, Chu – Hạ Kiệt, Thương Trụ, Chu U Vương lại ngồi giữa vô vàn phi tần mỹ nữ, cuối cùng dẫn đến hoạ mất nước, diệt vong. Nếu như thiếp cùng Hoàng thượng cùng ngồi một chiếc xe, vậy đâu khác gì ba vị kia?” Hoàng đế nghe nàng nói cũng có lý, liền bỏ luôn dự định xe đôi. Vương thái hậu nghe được, càng thêm yêu thích vị con dâu này, vui mừng nói: ‘Cổ có Phàn Cơ, nay có Ban Tiệp Dư.’
CHươNG 8: TìNH NồNG ý đậM* (16)
Phàn Cơ là phi tần của Sở Trang Vương. Lúc Sở Trang Vương mới lên ngôi, cực kì thích săn thú mà không quan tâm việc triều chính. Phàn Cơ khuyên bảo không được, nàng liền không ăn thịt động vật. Cuối cùng Sở Trang Vương cũng cảm động mà hối cải, ít đi săn hơn mà chuyên tâm vào triều chính.
Hoàng đế không khỏi cười nói: “Tuy là nịnh nọt nhưng thật khiến người ta thấy thoải mái. Trẫm cảm thấy rất kì lạ, cuối cùng thì nàng hiểu biết đến bao nhiêu, đến kinh, sử, tử, tập nàng cũng từng đọc qua. Từ trước lúc khi quân phạm thượng, Trẫm cứ tưởng nàng không biết chữ.”
Mặt nàng hơi ửng hồng, cúi mặt đáp: “Không dám giấu Vạn Tuế Gia. Nữ tử vô tài vô đức. Thái Tông hoàng đế từng dạy, cung nữ không được biết chữ.” Hoàng đế im lặng một lúc, rồi khẽ thở dài: “Các vị chủ nhân của lục cung cũng có nhiều người không biết chữ. Có lần trở về, muốn nói cười vài câu, các nàng ấy cũng không hiểu được.”
Lâm Lang thấy ánh mắt dịu dàng của hắn, đôi mắt trong trẻo, dường như có thể thấy được chính nàng trong đó, như có thể nhìn thấu đến tâm can. Lòng nàng rối như tơ vò, như có ngàn vạn nút thắt. Nàng không dám nhìn thẳng vào hắn, quay mặt đi mà tim đập thình thịch. Hoàng đế nắm tay nàng, dần dần nắm chặt hơn, khoảng cách giữa hai người ngày càng gần. Mùi hương Long Tiên phả ra từ ống tay áo của hắn khiến nàng hơi mê muội, gần như không thở được. Khoảng cách gần như không còn, ngẩng mặt lên thấy khuôn mặt thanh tú của hắn, giữa ánh mắt xuất hiện một chút phức tạp rắc rối. Nàng không hiểu, cũng không muốn suy diễn.
Vì dựa vào hắn nên giọng hắn cứ như phát ra từ trong lồng ngực: “Lần đầu tiên gặp nàng, nàng đang đứng hát ở trong làn nước. Đêm đó, ánh trăng đẹp như vậy, chiếu lên cả rừng lau sậy chung quanh… đẹp như trong mộng. Ngày Trẫm còn nhỏ, ma ma cũng hát Du xa ca ru Trẫm ngủ, cứ hát mãi tới khi Trẫm ngủ say, vì vậy mới cho rằng mình đang ở trong mơ.”
Nàng không nói nên lời, khoé môi hơi run rẩy, Hắn lại ôm nàng chặt hơn: “Mấy ngày nay Trẫm cứ luôn muốn, giá như nàng sinh cho Trẫm một đứa con, mỗi ngày hát Du ca xa ru nó ngủ thì nó nhất định sẽ là đứa bé may mắn nhất trên đời.”
Trong lòng nàng tâm tư cuồn cuộn quay cuồng, nghe hắn thủ thỉ bên tai, nước mắt nàng đã sắp trào ra. Đem mặt áp vào ngực áo của hắn. Trên áo có thêu hoa văn rồng vàng, nhìn qua lớp sương mù trong mắt chỉ thấy một cái đầu rồng dữ tợn, một đôi con ngươi đen tuyền, tất cả đều hoà lẫn vào giọt lệ trong mắt nàng. Nàng chỉ nghe thấy tiếng tim hắn đập, ổn định từng nhịp. Nhất thời có hàng ngàn lời muốn nói, trong lòng không biết là vui hay là buồn, là khổ đau hay là hạnh phúc, là chán nản hay là hận, là kinh sợ hay là đau đớn. Nơi sâu nhất trong tim nàng lại dấy lên sự đau xót vô tận. Ruột như thắt lại, suy nghĩ rối rắm, hận không thể biến thành bột mịn để khỏi phải chịu sự dày vò như ngày hôm nay.
CHươNG 8: TìNH NồNG ý đậM* (17)
Hoàng đế cũng không nói gì, chỉ ôm nàng thật lâu, khuôn mặt áp lên tóc nàng. Sau một hồi mới nói: “Hôm đó nàng vẫn chưa hát xong, hôm nay hát lại một lần từ đầu đi.”
Nàng nghẹn ngào, khó nói nên lời. Cố gắng điều hoà hơi thở, dần dần, hương Long Tiên trên người Hoàng đế, mùi hương đặc biệt của lông chồn tía, rồi cả trăm loại hương toả ra từ chiếc lò hương phía sau, tất cả trộn lẫn, nàng dần cảm nhận được hết. Móng tay ghim chặt vào lòng bàn tay, đau lâm râm. Nàng buông lỏng tay, lại qua một lúc lâu mới nhẹ nhàng mở miệng hát:
“Du du trát, ba bố trát, sói đến rồi, hổ đến rồi, sắp nhảy tường tới rồi.
Du du trát, ba bố trát, tiểu a ca, mau ngủ thôi, a mã xuất mã chinh phạt rồi…
Đại hoa linh tử, nhị hoa linh tử, tránh hạ công lao thị nhĩ g