
ang Ngạn thời Tống. Tương truyền Tống Thái Tổ và Chu Bang Ngạn đều yêu thương Lý Sư Sư. Một hôm, Chu Bang Ngạn đang ở bên Lý Sư Sư thì Hoàng đế tới, hắn đành phải trốn xuống gầm giường, tận tai tận mắt nhìn thấy hai người kia tình cảm. Hoàng đế mang cam sành Giang Nam mới cống cho Lý Sư Sư, vừa ăn vừa nói nhau nghe những lời đường mật. Sau hôm đó Chu Bang Ngạn mới viết bài thơ “Thiếu niên du – Cảm cựu”:“Tịnh đao như thủy, ngô diêm thắng tuyết, tiêm thủ phá tân chanh.
Cẩm ác sơ ôn, thú hương bất đoạn, tương đối tọa điều sanh.
Đê thanh vấn: “Hướng thùy hành túc, thành thượng dĩ tam canh.
Mã hoạt sương nùng, bất như hưu khứ, trực thị thiểu nhân hành.”Đoạn đầu là một không khí vô cùng ấm áp tình cảm, ngón tay thon của người con gái bóc vỏ cam, có con dao sắc và đĩa muối bên cạnh. Đoạn sau là lời khuyên đầy tình cảm của nàng, đã canh ba, đường trơn trượt, ngựa khó đi, chi bằng hãy ở lại đây đêm nay…Hoàng đế cười nhẹ một cái, nhịn không được mà ôm nàng vào lòng. Vì noãn các ấm áp, nên nàng chỉ mặc chiếc áo có lông ấm ở cổ màu xám như lông chuột. Hoàng đế thấy eo nàng nhỏ nhắn, thừa sức nắm bằng một tay, xinh đẹp ngát hương làm say lòng người, hắn nói nhỏ: “Trẫm may mắn hơn Triệu quan gia* kia nhiều!”* Chỉ Tống Thái Tổ – Triệu Khuông DậnMặt nàng đỏ bừng, nàng không đáp lời. Gió bắc rít bên ngoài, đập vào cánh cửa sổ, phát ra tiếng tạch tạch. Hắn nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng của nàng mà tim cũng đập thình thịch liên hồi. Tóc của nàng xoã xuống mặt hắn, hắn nguyện cứ để như thế mãi, thật lâu, thật lâu.Lâm Lang nghe tiếng tách tách từ than cháy trong lò sưởi. Cánh tay ôm nàng của Hoàng đế rất ấm áp. Trong ống tay áo còn ngào ngạt mùi hương Long Tiên, lòng nàng dần bình lặng lại. Hoàng đế nói: “Trong cung đúng là không làm người ta yên ổn, đợi đến cuối năm ổn định, chúng ta đi Nam Uyển.” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, dần dần biến thành tiếng thì thầm bên tai. Tiếng hô hấp của hắn vọng tới, hơi thở ấm áp vấn vít tới lui sau tai nàng, vừa nhẹ nhàng vừa yếu ớt. Giá nến bên sườn có hơn mười cây nến đang cháy sáng rực, chiếu sáng một hồi ái ân.Mãi đến tháng 12 năm Đinh Mão, đại giá mới đi khỏi Vĩnh Định Môn, đi về hướng Nam Uyển. Ngày hôm đó hiếm khi mới được một ngày trời nắng đẹp, mặt trời chiếu xuống lớp tuyết dày, phát ra những tia sáng vàng kim loá mắt.
CHươNG 8: TìNH NồNG ý đậM* (12)
Hai bên đường đi đều được giăng bạt màu vàng. Sương thấm vào làm nó ướt đẫm rồi đông cứng lại từ lâu. Quan viên cùng ba doanh tướng sĩ, đại đội nhân mã hộ tống vây quanh một đoàn mười sáu người cùng ngự giá bằng gỗ, nước sơn đỏ thẫm, lăn bánh một cách đều đặn. Gió sáng sớm thổi vào những chiếc ô và lá cờ giữa hàng ngũ, làm nó bay phấp phới.
Pha Nhĩ Bồn lĩnh việc của Nội đại thần, cưỡi con ngựa đi theo sát phía sau ngự giá. Chợt thấy Hoàng đế vén màn xe lên, vẫy một cái, lại là vẫy hướng Nạp lan Dung Nhược. Nạp Lan vội phi ngựa đến gần, cách Hoàng đế một cái cửa sổ xe. Hoàng đế trầm ngâm một lúc rồi mới sai bảo hắn: “Khanh đi lo liệu cho xe phía sau.”
Nạp Lan lĩnh chỉ, xoay ngựa đi về phía sau hàng ngũ. Phía sau đều là xe ngựa của hậu cung, Nạp Lan thấy một chiếc xe màu xanh như màu y phục của cung nữ, bánh xe lớn sơn màu đỏ, không biết là xe của vị phi tần nào theo tùng, trong lòng hắn tuy cảm thấy kì lạ nhưng Hoàng đế phái hắn qua đây, hắn đành ghìm cương ngựa, đi bên sườn xe không nhanh cũng không chậm.
Vì thời tiết nắng ấm nên trên đường tuyết đang dần tan, cực kì khó đi. Dưới bánh xe và vó ngựa đều là bùn, tuyết bẩn, bắn lên tung toé. Ngự giá đi chậm nên xe ngựa cũng không đi nhanh được. Nạp Lan cầm cương đi lững thững, dường như có chút thất thần. Đúng lúc này thì trên đường có một hố sâu, vốn được lấp bởi đất đỏ rồi, nhưng khi đại đội nhân mã giẫm đạp lên nó cùng với nước tuyết tan khiến nó lõm xuống. Đến khi xe ngựa đi qua thì sa xuống một bên, bánh xe đỏ bị sà xuống đó. Thái giám điều khiển xe không ngừng hô, quát, nhưng sau vài lần cố gắng kéo xe của con ngựa, chiếc xe vẫn không thể kéo lên.
Nạp Lan vội nhảy xuống, gọi thêm mấy binh sĩ hộ tống ra đẩy xe. Hơn mười người dễ dàng nâng được chiếc xe la kia lên. Hắn vừa thả lỏng tâm tình, xoay người nhảy lên ngựa thì chợt có cơn gió thổi qua khiến mành trướng của xe ngựa bay lên, theo đó là một hương thơm mỏng manh. Là hương thơm hắn thương nhớ, quen thuộc đến mức vĩnh viễn cũng không quên được. Trong lòng vừa hoảng sợ vừa đau đớn, kinh ngạc quay đầu lại nhìn chiếc màn trướng của xe ngựa, dường như muốn nhìn xuyên thủng cái màn bằng vải xanh dày cộp kia.
Kể từ lúc đó, hắn cứ ngơ ngẩn theo sau xe ngựa. Tay cầm dây cương mà người như mất hồn. Chỉ nghe tiếng bánh xe lộc cộc và tiếng tuyết tan tạo ra âm thanh nho nhỏ ở hai bên đường. Hắn cảm giác trái tim hắn cũng đang tan chảy, đau đớn vô cùng, không có lấy một khắc bình yên.
Nam Uyển chật chội, tất nhiên là không so được với trong cung. Việc canh phòng cũng rất quan trọng, may mà có thân binh ngự doanh theo hộ tống thuộc đại doanh Phong Đài* được điều động đóng quân ở ngay cạnh. Pha Nhĩ Bồn lĩnh nhiệm vụ Nội đại thần, vừa nhậ