Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326795

Bình chọn: 7.00/10/679 lượt.

m chức chưa lâu đã phải lo liệu việc lần này, khó tránh có nhiều việc không kiểm soát hết. Nạp Lan vốn thường hộ tống, biết việc mấu chốt nên cũng đứng một bên giúp đỡ đôi ba viêc, cuối cùng thì mọi thứ cũng được lo liệu đâu vào đó.

* Đại doanh Phong Đài gồm các binh lính cận vệ tinh nhuệ tuyển chọn từ bát kỳ, được dùng binh khí tốt nhất bấy giờ, lương bổng nhiều nhất, đãi ngộ cũng tốt nhất. Đội quân này do chính Hoàng đế ra thánh chỉ lệnh chủ soái đại doanh Phong Đài điều binh. Nếu không có thánh chỉ cùng chỉ thị viết tay của chủ soái thì không ai có thể điều động binh lính.

CHươNG 8: TìNH NồNG ý đậM* (13)

Lúc này thời tiết âm u. Qua giờ ngọ, trời đổ tuyết, bông tuyết trong như hạt muối, như phấn như bột, từng hạt lặng lẽ rơi xuống. Pha Nhĩ Bồn tự mình dẫn lính đi tuần tra các tuyến phòng ngự, xong xuôi trở lại trong phòng. Đôi giày da nai của hắn đã ướt đẫm từ lâu, bàn chân bị nhiễm lạnh, buốt đến tận xương. Tên hộ vệ theo hầu hắn vội tiến lên giúp cởi giày, lại dời chậu than tới, vừa làm vừa nói: “Đại nhân, trong phòng không có lò sưởi chân, đại nhân xin tạm hơ một lúc vậy.”

Pha Nhĩ Bồn cảm thấy cái giày ướt sũng kia dính vào chân hắn khiến chân cũng đông cứng mất cả tri giác, hắn duỗi chân lên trước than hồng, sau một lúc mới dần cảm nhận được hơi nóng. Bỗng thấy mành hơi vén lên, có người đi vào, chính là thống lĩnh ngự tiền thị vệ chính điện Nam Cung (cung điện ở Nam Uyển), trên người khoác một chiếc áo choàng cũng đã bị ướt thẫm, khuôn mặt chỗ trắng chỗ hồng, hoảng hốt lo lắng cố sức bẩm báo với hắn: “Quan đại nhân, đã xảy ra chuyện rồi.”

Lòng hắn chùng xuống, hỏi ngay lập tức: “Chuyện gì?” Vị thống lĩnh kia liếc mắt nhìn về phía tên hộ vệ đang đứng sau lưng hắn, Pha Nhĩ Bồn nói: “Không sao, đây là tâm phúc của ta.” Tên thống lĩnh vẫn do dự như trước, Pha Nhĩ Bồn đành vẫy vẫy tay ra ý bảo tên hộ vệ lui xuống. Lúc này thống lĩnh mới mở miệng, giọng nói có chút bối rối: “Quan đại nhân, không thấy Hoàng thượng đâu cả.”

Pha Nhĩ Bồn như bị sét đánh trúng đầu, hắn vô cùng hoảng sợ, miệng bật thốt lên trách mắng: “Vớ vẩn! Sao lại không thấy Hoàng thượng được?” Tại cung điện Nam Uyển này, tuy không thể so với cấm cung được nhưng cũng được bảo vệ nghiêm ngặt, trong ba tầng, ngoài ba lớp. Đến một con ruồi cũng không bay ra được. Hơn nữa, ngự giá Hoàng đế, bình thường có mấy chục thái giám, cung nữ vây quanh, cứ coi như là đang đi lại ở trong cung đi, thì cũng có mười người hầu hạ, sao có thể “không thấy” được?

Vị thống lĩnh kia đáp: “Hoàng thượng muốn ngắm tuyết nên đi khỏi chính điện, đi dạo ở bên bờ hồ nước. Xong lại bảo chuẩn bị ngựa. Lương công công đã bẩm với người là muốn có thị vệ ngự tiền đi theo hầu hạ, nhưng Hoàng thượng bảo không cần, rồi còn nói không cho ai đi theo. Hoàng thượng cưỡi ngựa dọc theo bờ hồ lên phía trên, bây giờ Lương công công cũng lo lắng đến phát điên rồi.”

Pha Nhĩ Bồn vừa sợ hãi vừa hoang mang, hắn nói: “Còn không mau phái người đi tìm đi?”

“Thị vệ Nam Cung đã được phái hết đi, lúc này vẫn chưa có tin tức gì, tình hình có vẻ không ổn cho nên nô tài mới vội vàng chạy đến bẩm báo Quan đại nhân.”

Pha Nhĩ Bồn biết hắn phải chịu trách nhiệm, nhưng cái trách nhiệm này quá lớn, đừng nói chỉ mình hắn, chỉ sợ đến tất cả các đại thần ngự tiền hộ tống chuyến đi lần này cũng khó mà gánh nổi. Hắn nói: “Mau mau đi gọi người Loan Nghi Vệ* (tên cũ của Cẩm Y Vệ), Thượng Ngu Bị Dung Sở, tất cả cùng chạy đi tìm!” Hắn cũng vội vã đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng tên hộ vệ đuổi theo mình mà hô: “Đại nhân! Đại nhân! Giày!” Lúc này mới thấy dưới chân lạnh cóng, hoá ra là không đi giày, chân trần giẫm lên nền đá. Đi giày trong tâm trạng nóng như lửa đốt, quay lại dặn hộ vệ: “Nhanh đi bẩm báo Sách đại nhân! Bảo là có chuyện gấp, mời ngài ấy đến ngay!”

Tất cả thái giám cận vệ hầu hạ bên người của Hoàng đế đều đang ở bên hồ. Gió bắc thổi mạnh, thổi từ trên mặt nước hồ thổi lên, mang theo những bông tuyết trắng muốt phả vào mặt, đau rát tới mức nước mắt chảy ra không ngừng. Thị vệ được phái đi từng tốp một. Lúc này Pha Nhĩ Bồn mới bình tĩnh lại, an ủi Lương Cửu Công đang vô cùng lo lắng: “Lương tổng quản, nơi này là hành cung*, bốn mặt đều có tường cung bao quanh, bên ngoài còn có binh lính của Tiên Phong doanh, Hộ Quân doanh, Hoả Khí doanh, bên trong là ngự tiền thị vệ hộ tống. Người ngoài không thể vào được đây. Chúng ta nhất định sẽ tìm thấy Hoàng thượng thôi.”

CHươNG 8: TìNH NồNG ý đậM* (14)

* Cung điện Hoàng đế ở khi đi khỏi kinh thành

Tuy là nói như vậy nhưng hắn vẫn hơi bất an trong lòng, lời nói đó cũng như đang an ủi chính bản thân hắn vậy. Lại nói tiếp: “Vườn ngự uyển rộng, tuy trong rừng, tứ phía đều có người đi tuần tra, nhưng sao Lương công công có thể để Hoàng thượng đơn thương độc mã đi như vậy?” Cuối câu nói đã không giấu được sự tức giận.

Lương Cửu Công cười khổ, sau một lúc lâu mới đáp lại: “Quan đại nhân, Vạn Tuế Gia không đi một mình… nhưng cũng chẳng khác gì đi một mình.”

Pha Nhĩ Bồn càng khó hiểu hơn, hỏi: “Tức là có người đi cùng?” Lương Cửu Công gật đầu, cũn