XtGem Forum catalog
Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tịch Mịch Không Đình Xuân Dục Vãn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325354

Bình chọn: 7.00/10/535 lượt.

Toàn gật gật đầu, nói với Lâm Lang: “Ta có việc này giao cho ngươi làm.” Tuy Lâm Lang có chút bất ngờ nhưng đã là lời sai bảo của Dụ thân vương, nàng liền cung kính trả lời: “Vâng.” Phúc Toàn liền sai: “Ngươi đi theo ta.”

Lâm Lang đi theo hắn đến trước ngự trướng. Tuy nàng chưa từng đến ngự trướng bao giờ, nhưng nhìn thấy binh lính đi tuần nghiêm ngặt bên ngoài, thấy ngự tiền thị vệ, đều đội mũ nhị phẩm, tam phẩm, đi đi lại lại. Nàng hơi hơi đoán được có chuyện gì bất thường, trong lòng không tránh khỏi bất an. Nàng nhìn về phía doanh trại, vải mành màu vàng buông thõng, nàng sợ hãi, chỉ là không hiểu Phúc Toàn muốn làm gì. Đang lúc do dự, nàng bỗng nghe Phúc Toàn nói: “Vạn Tuế Gia bị thương, ngươi vào băng bó, đắp thuốc.”

Lâm Lang nhẹ giọng thưa: “Nô tì không phải người hầu hạ ngự tiền, chỉ sợ làm không tốt việc quan trọng này.”

CHươNG 3: BIểN TRờI XA CáCH (4)

Phúc Toàn cười mỉm: “Ngươi vốn linh hoạt, tất nhiên sẽ làm tốt.”

Lâm Lang vẫn không ngừng cảm thấy bất an. Thái giám đã vén mành lên, Phúc Toàn đứng cạnh nàng giờ đã đi vào trong trướng.

Ngự doanh đương nhiên cực kì lớn với vài cột trụ làm từ gốc cây cổ thụ, bốn mặt được đan bởi những sợi mây già, vừa bền vừa chắc. Bọc bên trên là da trâu có vẽ hoa văn trang trí trên đó. Nền ngự doanh được trải một lớp lót bằng nỉ dày, dẫm lên mềm mại vô cùng, hoàn toàn không phát ra tiếng động. Lâm Lang cúi đầu, bộ dáng phục tùng đi theo Phúc Toàn đến phía sau tấm bình phong. Hoàng đế đang ngồi trên đệm da sói, Lương Cửu Công đang giúp người thay ủng.

Phúc Toàn thỉnh an còn Lâm Lang hành đại lễ, nàng không dám ngẩng đầu. Hoàng đế thấy là một cung nữ nên cũng không để ý đến nàng cho lắm. Phúc Toàn đưa thuốc cho Lâm Lang. Lương Cửu Công liếc nhìn nàng một cái rồi khom người nhẹ nhàng vén tay áo lên cho Hoàng đế.

Lâm Lang chỉ thấy trong hộp đều là thuốc mỡ đen kịt đặc quánh, đang phân vân thì thấy Lương Cửu Công ra hiệu bằng ánh mắt cho nàng, nàng nhìn theo hướng ánh mắt đó, thấy trên ngự án có đặt một miếng ngọc. Nàng vội lấy cầm nó quệt lên thuốc mỡ.

Hoàng đế đang ngồi ở miếng đệm thấp, nàng đành quỳ xuống, cực kì nhẹ nhàng bôi lên trên vết thương một lớp mỡ mỏng. Đúng lúc đó Hoàng đế bỗng nhiên ngửi thấy mùi hương hoa, tuy không quá nồng nhưng vừa đủ để át đi mùi thuốc, hắn quay đầu nhìn nàng. Một nửa khuôn mặt thanh tú đang cúi thấp, mày ngài động lòng người, chính xác là người con gái mà hắn gặp đang hát bên sông đêm nọ.

Phúc Toàn thấp giọng nói: “Nô tài cáo lui.” Hắn thấy Hoàng đế gật đầu xong quay sang Lương Cửu Công nháy mắt một cái ra ý rồi lui ra ngoài. Một lát sau Lương Cửu Công quả nhiên cũng ra khỏi trướng đến bên hắn, hơi hơi cười bảo: “Vương gia, như vậy thật không đúng quy củ.”

“Ta gây nên đại họa, đã là không phải với Hoàng thượng rồi. Vạn Tuế Gia nói thấy buồn bực trong lòng, mấy tên thái giám ngu ngốc kia không thể hầu hạ người, ta gọi người này tới nhất định không khiến Vạn Tuế Gia chán ghét.” Hắn nói với Lương Cửu Công.

Lâm Lang thoa xong thuốc, nàng lấy mảnh lụa trắng được đặt trên án tỉ mỉ băng bó lên vết thương. Băng xong nàng đứng dậy thỉnh an rồi im lặng đứng lui sang một bên. Hoàng đế trầm ngâm hỏi: “Ngươi tên là gì?”

“Lâm Lang.” Nàng nhẹ giọng trả lời. Đáp xong mới thấy không hợp quy củ nhưng may mắn là Hoàng thượng cũng không để ý, chỉ hỏi nàng: “Là Lâm Lang trong ‘Châu ngọc lâm lang’? (châu ngọc đẹp đẽ)”. Nàng đáp nhẹ một tiếng “Vâng”.

Hoàng đế “ồ” rồi lại hỏi: “Ngươi cũng hầu hạ ngự tiền? Sao xưa nay Trẫm chưa từng thấy ngươi?”

“Nô tì vốn không phải người hầu hạ ngự tiền.” Cuối cùng nàng cũng hơi ngẩng đầu lên. Trong trướng đều dùng đuốc thông cỡ lớn, sáng như ban ngày, nàng nhìn rõ thấy vị Hoàng đế kia chính là nam nhân nàng gặp trên bờ sông tối nọ. Trong lòng kinh hoảng, tim đập liên hồi. Hoàng đế quay mặt đi, gọi: “Lương Cửu Công!”

Lương Cửu Công vội vã đi vào. Hoàng đế nói với hắn: “Tấu sớ hôm nay không xem hết được, Trẫm cũng mệt mỏi rồi, tất cả lui xuống hết đi.” Lương Cửu Công đáp “vâng” một tiếng, nhẹ nhàng vỗ tay. Tất cả mọi người trong trướng đều lui xuống, Lâm Lang cũng đi lùi dần ra. Bồng nhiên Hoàng đế gọi nàng: “Ngươi đợi đã.” Nàng vội đứng yên, trái tim đập dồn dập. Hoàng đế chỉ hỏi: “Chiếc áo kia của Trẫm là do ngươi thêu lại?”

CHươNG 3: BIểN TRờI XA CáCH (5)

Nàng trả lời một tiếng “vâng”, Hoàng đế lại nói tiếp: “Hôm nay cũng có một chiếc áo bị rách, lại giao cho ngươi thêu đi.” Nàng cung kính: “Nô tì tuân chỉ.” Thấy Hoàng đế cũng không sai bảo gì thêm, nàng đi lùi từng bước ra ngoài.

Lương Cửu Công phái người đưa áo tới, nàng chỉ đành cầm kim thêu vá ngay trong đêm, đến tận bình minh mới làm xong. Lương Cửu Công thấy nàng đem áo đến liền sai bảo tên tiểu thái giám: “Đi gọi Phương Cảnh.” rồi quay sang nói với nàng: “Quy củ hầu hạ ngự tiền rất nhiều, phải chăm chỉ học hỏi. Từ hôm nay ngươi đi theo Phương Cảnh mà học.”

Lâm Lang nghe thấy hắn nói như thế tâm trạng liền hỗn loạn, nhưng hắn là tổng quản thái giám của Càn Thanh cung, nàng chỉ còn cách đồng ý. Chưa đến một lúc sau, tên tiểu thái giám