
ược ăn gạo trắng phau phau, sao đến công việc của chính mình còn không chăm chút chút nào? Lát nữa nếu để Vạn tuế gia nhìn thấy, chúng ta cũng chẳng còn mặt mũi nào nữa, rồi xem mấy cái đùi của bọn ngươi có phải chịu trượng không!”
LờI KếT (2)
Hắn là tổng quản thái giám, các thái giám đứng đầu trong cung không ai không dám vâng lời hắn. Lỗ Phụng Niên bị mắng chỉ còn biết liên miệng vâng vâng dạ dạ, vội vàng dẫn người đi dọn. Lúc hoàng đế ngủ trưa dậy thì một hàng chậu hoa lựu ngoài Càn Thanh cung đã bị chuyển hết đi từ lâu, thay vào đó là mấy chậu gốm lớn bề ngoài được trang trí tranh phong cảnh, bên trong có những tán lá sen to xòe ra, một màu xanh lục khiến người ta có cảm giác mát mẻ.
Hoàng đế nhìn những phiến lá sen tròn trịa to nhỏ khác nhau, sắc xanh tươi mát kia, không thể không dừng bước đứng ngắm. Trong làn nước dưới tán lá sen có nuôi mấy chú cá vàng theo lệ cũ, nước trong xanh biếc, lá sen xanh tươi, cá vàng màu sắc rực rỡ bơi qua lại một cách nhàn nhã. Lương Cửu Công nhìn hoàng đế đứng ngắm cá, lên tiếng: “Nắng trưa không tốt. Nô tài sẽ sai người mang ô tới che cho Vạn tuế gia.”
Hoàng đế cũng chẳng ngẩn đầu lên, chỉ nói: “Không cần.”
Ánh nắng chiếu vào làn nước trong thấy đáy, cá bơi bên trong như đang tung tăng trong khoảng không, thật giống như Liễu Hà Đông từng nói: “Giai nhược không du vô sở y. Nhật quang hạ triệt, ảnh bố thạch thượng, nhiên bất động; Nhĩ viễn thệ, vãng lai hấp hốt.” (Giống như bơi trong không trung vô bờ bến. Ánh nắng soi tận đáy, hắt bóng cá vào hòn đá bên dưới. Đứng im bất động, lại thoắt cái bơi mất.) Đúng lúc ngẩn người chợt nghe tiếng Lương Cửu Công nói khe khẽ: “Nô tài có một chuyện muốn bẩm Vạn tuế gia.”
Hoàng đế “ừ” một tiếng, vẫn nhìn vào những chú cá đang bơi thoắt ẩn thoắt hiện, thuận miệng nói với hắn: “Ngươi nói đi.”
Lương Cửu Công ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng thì vái đầu một cái, giọng nói vừa nhẹ vừa nhanh: “Nô tài xin báo tin mừng cho Vạn tuế gia. Lưu đại nhân của thái y viện vừa bắt mạch cho Vệ chủ nhân, người nói là Vệ chủ nhân có tin mừng.”
Vốn dĩ câu nói này rất dài, hắn bẩm lại cực kì nhanh. Dường như hoàng đế chưa nghe rõ lắm, ánh mắt vẫn dán chặt vào đám cá kia. Sau một hồi lâu thì đột ngột xoay cả người lại. Ánh mặt trời chiếu ngay lên mặt hoàng đế, sáng lòa đến chói mắt. Lương Cửu Công không nhìn ra vẻ mặt hoàng đế là vui hay buồn nữa. Đúng lúc đang lo lắng bất an này, hoàng đế giống như chợt nhớ ra chuyện gì vô cùng quan trọng vậy, quay người, bước thoăn thoắt ra ngoài.
Lương Cửu Công giật mình, vội vàng chạy theo. Bước chân của hoàng đế rất nhanh khiến hắn khó hiểu, chỉ kịp nháy mắt ra ý với thái giám đứng sau lưng rồi thở hổn hển mà cật lực đuổi theo.
Hắn gọi liên tục “Vạn tuế gia!” nhưng hoàng đế chẳng đáp lời, bước chân lại càng ngày càng nhanh hơn. Lúc này, phía xa xa mới thấy bọn cận vệ đang chạy theo, hoàng đế đi thẳng qua Long Phúc môn rồi đi theo đường nhỏ về hướng bắc. Đến tận Dực Khôn cung thì cận vệ mới đuổi đến nơi. Lương Cửu Công ra mồ hôi ướt đẫm cả người từ lâu, mắt nhìn lên tường cung trước mặt, như một con rồng lớn màu đỏ rực, dẫn thẳng đến hướng bắc. Hắn đã hiểu ra được phần nào, vội chạy lên theo sát sau hoàng đế.
LờI KếT (3)
Đến Thể Hòa điện, rẽ về phía tây là thấy ngay một cung điện ở trước mắt. Hoàng đế đi vội vội vàng vàng cả một đường đến đây, mồ hôi đã lấm tấm trên trán. Ngẩng phắt đầu nhìn lên tấm biển chữ hán treo trước điện, bước chân chợt khựng lại. Hắn đứng im tại chỗ, dừng bước không đi tiếp nữa. Lương Cửu Công vội nói: “Nô tài phái người vào trong mời chủ nhân ra nghênh đón Vạn tuế gia.”
Hoàng đế im lặng, một lúc lâu sau thì chầm chậm quay người. Lương Cửu Công cảm thấy hơi lạ, nhưng hắn hiểu tính tình hoàng đế nên không dám hỏi nhiều. Vẻ mặt hoàng đế vẫn như thường ngày, trên mặt chỉ có vẻ hơi mệt mỏi, giống như là bị mệt sau cả đường chạy vừa rồi, lại cũng giống như có nỗi buồn nào đó. Lúc đó đã là giữa trưa, con đường có hai bên đều là tường cung cao ngất nên rất mát mẻ. Lương Cửu Công thấy trên mặt hoàng đế đều là mồ hôi liền sai người đem khăn dâng lên.
Hoàng đế cũng đâu có chú ý đến việc lau mặt, cầm chiếc khăn mà như cầm thứ gì nặng ngàn cân vậy, rất lâu sau mới từ từ lau mồ hôi đi. Thái giám lo liệu về khăn lược liền nhận lấy. Hoàng đế đi về rất chậm. Lúc đến thì bước nhanh vô cùng, lúc về thì hình như quá mệt rồi, chân lê từng bước một. Xung quanh yên lặng tĩnh mịch, chỉ nghe tiếng ve kêu từ phía xa, cứ râm ran rả rích không ngừng.
Hoàng đế về tới Càn Thanh cung thì vào Đông Noãn Các theo lệ, rồi mới ngồi xuống. Hắn tiện tay cầm lên một quyển đang đặt trên ngự án, là quyển mới được trình lên vào hôm qua, tập ca mới dâng lên từ Anh Vũ điện, tên là “Hán cung thu”. Trang này là đoạn thứ ba, ánh mắt hắn lướt qua những dòng chữ: “Nàng, nàng, nàng, đau lòng từ biệt hoàng đế; Ta, ta, ta, lên đường rời đi. Nàng đi về phía hoang vu; Kiệu ta về Hàm Dương. Về Hàm Dương, qua tường cung; Qua tường cung, hết hành lang; Hết hành lang, tới gần phòng; Tới gần phòng, trăng mờ tỏ; Trăng mờ tỏ, đêm thêm lạnh