
đã chuyển hết thành yêu thương trìu mến từ lâu. Hắn an ủi: “Trẫm hỏi rồi, chắc chắn không bị thương, chỉ là trên trán bị tróc tí da mà thôi.”
Giọt nước mắt nho nhỏ thấm vào vạt áo hắn, hắn nói khẽ: “Nàng đừng khóc, trẻ con xây xước cũng là chuyện bình thường mà.”
Cuối cùng nàng cũng dần ngừng khóc, buồn bã mở miệng: “Thiếp biết.”
Hoàng đế sợ nàng lại khóc nên lại nói hết câu này đến câu khác, kể thật nhiều, đem hết chuyện Bát a ca hàng ngày đọc sách ở thư phòng ra sao đều kể cho nàng nghe. Buổi trưa yên tĩnh, giọng nói nhỏ nhẹ thầm thì, dần chìm vào giấc ngủ. Nàng nói: “Xem ra học văn cũng khá được…”
Hoàng đế càng ngày càng buồn ngủ, hắn “ừ” một tiếng rồi nói: “Chuyện khác thì không nói, nhưng mà chữ viết chẳng ra làm sao cả.”
Nàng nói chầm chậm: “Con chưa được mười tuổi mà. Chữ viết vẫn có thể từ từ luyện thêm.” Hoàng đế cực kì buồn ngủ, hồi lâu sau mới đáp: “Phải tìm người dạy nó. Đợi hồi kinh ta sẽ cân nhắc tìm lấy một người phù hợp.” Giọng nói càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hô hấp đã đều đều. Lúc Lâm Lang ngẩng mặt lên nhìn thì hoàng đế đã ngủ rồi.
Ngoài cửa sổ có ve kêu râm ran, trên mặt đất vẫn còn chiếc chén trà nhỏ ngũ sắc vỡ tan mà lúc nãy hoàng đế ném xuống. Nước trà đã khô phân nửa, vô số lá trà xanh tung tóe trên nền đá cứng, hương trà ẩn khuất mãi không tan.
~~~
LờI KếT
~Đôi lời tác giả~
Trong trang cá nhân của tôi có một bộ tiểu thuyết tuy đã phát hành được hai năm rồi nhưng vẫn đánh dấu là “Chưa hết”, bởi vì trong lòng tôi, nó là một tác phẩm mãi mãi không kết thúc.
Lúc “Tịch mịch không đình xuân dục vãn” tái bản, tôi nói với người biên tập: “Đây là truyện mà tôi thích nhất.” Cô ấy không ngừng nói: “Em biết, em biết mà.”
Vậy đó, có lúc chúng ta cố chấp đến thế, giống như khi yêu một người. Rõ ràng biết người ta không tốt, trái tim người đó không ở đây, nhưng yêu thì cũng yêu rồi, chẳng thể nào thay đổi được, như Khang Hy nói với Hiếu Trang: “Hoàng tổ mẫu à, tôn nhi cũng chẳng còn cách nào.”
Bi thương đến thế, sâu thật sâu sau tưởng đỏ cung cấm, cây đào lá xanh biếc, xuân khứ dã, phi hồng vạn điểm sầu như hải. (Năm tháng trôi qua, tuổi trẻ đã thành quá khứ, không thể quay ngược lại thời gian vì vậy chỉ biết than thở tiếc nuối.)
Lúc viết “Tịch mịch không đình xuân dục vãn”, tôi viết rất tùy ý, chẳng có dàn ý, cũng không lên khung trước, nghĩ đến đâu thì viết đến đó. Trong đầu chỉ có một ý nghĩ: tôi muốn vào thời đại đó, tôi muốn người này có một câu chuyện thế kia.
Vậy là lúc viết lúc ngừng, viết hăm hở, viết không hối hận. Tiếng tiêu dưới ánh trăng, đám lau sậy trắng như bông kia, chàng gặp nàng, nàng gặp chàng, câu chuyện này chẳng qua cũng chỉ là một hồi bi thương không dứt.
Cũng chính từ tiểu thuyết này tôi mới bắt đầu thật sự gắn kết với văn chương, thật sự hiểu bản thân cuối cùng muốn gì.
Lúc xuất bản lần đầu tôi từng thế, thề là sau này tái bản phải thay đổi lại, sửa lại thành kiểu mà tôi muốn. Đợi đến lúc tái bản thật thì tôi lại phát hiện ra, mình không làm được.
Giống như yêu lần đầu vậy, luôn mong muốn người đó đẹp thế này tốt thế kia, nhưng khi gặp rồi, mới hiểu được, cho dù không giống với mình tưởng tượng thế nào thì anh ta vẫn là người đó, chẳng thể thay đổi được.
Vì vậy tôi dũng cảm nói với người biên tập: Cứ vậy đi.
Tôi không muốn sửa nó, cứ để vậy đi.
Có một vài người bạn giữ lại bản cũ, thật xin lỗi, tôi không viết gì mới cả, lần tái bản này cũng chỉ sửa lại tên một chút, chỉnh lại vài câu văn mà thôi. Những bạn có sách rồi thì không cần mua bản mới nữa, vì nội dung cũng không có khác biệt nào lớn.
Bìa sách mới tôi rất thích, cái sự thích này lại làm tôi buồn bã.
Bìa cũ không được như ý. Tôi và người biên tập đều rất đau khổ, chúng tôi như hai đứa trẻ, đợi tới khi không cần chạy theo thị trường, chúng tôi muốn làm một cái bìa sách nghệ thuật nhất, trên nền bìa trắng mộc mạc vẽ một bức tranh tỉ mỉ, rồi thêm một hàng chữ to trên đầu.
Dường như là nói: Đợi chúng ta có tiền, mua hai cốc đậu tương, một cốc uống, một cốc đổ đi.
Đó là một sự xa xỉ rớt nước mắt, có một chút cố chấp xót xa.
Bìa mới rất đẹp, rất tinh tế. Tôi và cô ấy đều thích tới mức chẳng muốn buông tay, thích cực kì.
Từ đó tới nay, có lúc mắt đầy lệ, có lúc phấn chấn hăm hở, nhưng luôn luôn cảm kích mọi người, luôn ủng hộ tôi, không rời bỏ tôi. Dung túng tôi như vậy, yêu chiều, theo đuổi tôi đến thế, để tôi lớn lên từ trong câu văn.
Cảm ơn mọi người. Cúi đầu!
Ngoại truyện: Những mảnh vỡ
Mẩu truyện: Biết tin vui
Mới vào đầu hạ, thời tiết tương đối nóng. Hoa lựu đã nở được một thời gian, hiện tại đã có dấu hiệu úa tàn. Nơi cánh hoa có một số phần chuyển sang màu nâu. Ban đầu hoa có màu đỏ rực như lửa, chỗ màu nâu đen này trông giống tro tàn sau khi cháy rụi, vô cớ lẫn giữa sắc xanh của lá cây nên cực kỳ nổi bật. Lương Cửu Công đã bực mình khó chịu từ trước, hắn gọi tên thái giám chuyên quản về hoa – Lỗ Phụng Niên, chỉ vào đám hoa lựu kia rồi mắng: “Ngươi nhìn đi, ngươi mở to mắt ra mà nhìn xem đấy là gì? Hoa cháy khét hết cả rồi còn không biết mà dọn đi à? Cả ngày các ngươi đều đ