
theo cậu ấy, tôi cũng quyết định không đi làm phiền cậu ấy nữa, nên để cậu ấy yên tĩnh một chút.
Anh Lí thấy trong phòng chỉ còn lại ba người chúng tôi, đứng dậy đóng cửa lại, thực đau đầu hỏi Tiểu Ba: “Sao tính tình con bé này lại như thế chứ? Năm đó anh thấy mày đánh nhau cũng đủ liều lắm rồi, thế mà con bé này lại còn liều hơn mày nữa!”. “Vừa rồi em định đánh nhau với bọn chúng sao?”. “Không đánh thì em phải đứng chịu à.”
“Anh thấy em không hề sợ hãi chút nào, trong lòng hẳn là có chút máu côn đồ, thế em không sợ chúng sẽ gọi người đến đánh sao?”. “Trong tay em có đèn tuýp, trên bàn có nước không thuần.”
Anh Lí không hiểu ý tôi lắm, nhưng Tiểu Ba lại hoàn toàn hiểu rõ, anh ấy vung mạnh tay lên, muốn đánh tôi, nhưng khi bàn tay gần chạm đến mặt tôi, lại thay đổi ý định, cố gắng kìm lực, muốn thu bàn tay lại, nhưng cũng không kịp nữa, vừa lúc tôi nghiêng người né tránh theo bản năng, cái tát của anh đã đập lên vai tôi, tôi bị anh đánh loạng choạng lùi ra sau mấy bước, suýt thì té ngã.
Anh Lí kinh ngạc, sắc mặt biến đổi, vội đẩy Tiểu Ba ra, “Kì Kì, nhiều năm rồi Tiểu Ba không tức giận như thế, cậu ta chỉ nhất thời xúc động thôi, em đừng giận đấy. . . “
Tiểu Ba lại lạnh lùng nói: “Không phải em xúc động, mà là thật sự muốn đánh.”
Thật kì lạ, Tiểu Ba muốn đánh tôi, nhưng lòng tôi lại vừa thấy giận vừa thấy ấm áp, tôi bắt đầu cảm thấy cấu tạo đầu óc của mình chẳng giống người thường chút nào. Có người ở bên ngoài gõ cửa, “Anh Lí, bên ngoài có người hút thuốc phiện.”
Mặt anh Lí lập tức xanh mét, chạy nhanh ra ngoài, còn không quên nói với Tiểu Ba: “Con bé này để mày giáo dục đó.”
Trong phòng chỉ còn tôi và Tiểu Ba, hai người đều không nói lời nào.
Thật lâu sau, Tiểu Ba nói: “Kì Kì, em còn muốn nói chuyện với anh không?”. Tôi cúi đầu không hé răng. Anh ấy bỗng chỉ lên khuôn mặt mang biểu tình buồn buồn của mình, muốn nói cái gì nhưng lại thôi, tôi cắn cắn môi, tước vũ khí đầu hàng, “Anh thật ngốc, nếu em trả lời anh, thì không phải là đã nói chuyện với anh sao? Em đang giận anh đó, anh không biết à. Tiểu Ba, anh ngốc như thế thì sau này làm sao dỗ bạn gái được?”
“Em còn giận không?”.
Tôi trừng mắt nhìn anh, “Vô nghĩa! Thử nghĩ xem nếu anh bị người ta đánh một cái thì sao, em đương nhiên rất giận rồi! Nhưng nếu em có anh trai, anh trai đánh em, em giận thì có giận, dù sao cũng không thể giận cả đời được.”
Anh nở nụ cười, xoa xoa bả vai tôi, “Đau
“Có.” Tôi ngồi xuống ghế da của anh Lí, để anh ấy bóp vai cho mình.
Anh ấy vừa bóp vai cho tôi vừa nói: “Trước đây tính tình anh cũng rất giống em, hay đánh nhau với người ta, chỉ cần tức giận thì sẽ ra tay không xem nặng nhẹ gì, cứ nhằm vào đầu đối phương mà đánh, thiếu chút nữa gây tai nạn chết người, may mắn gặp được anh Lí, anh ấy chi không ít tiền mới giúp anh giải quyết xong mọi chuyện.”
“Vì sao?”. “Xúc động thời niên thiếu, vì những chuyện mà lúc đấy cảm thấy rất quan trọng, nhưng thật ra đó là những chuyện không đáng, em có thể tưởng tượng được, nếu trước đây anh thật sự gây tai nạn chết người thì sẽ thế nào không?”.
“Em sẽ không thể quen anh.”
Anh ấy cười rộ lên, biết tôi đang tránh nặng tìm nhẹ, cũng không nói ra, chỉ nói: “Kì Kì, tuổi trẻ thường mắc rất nhiều sai lầm, nhưng vẫn còn cơ hội sửa đúng, có điều có những sai lầm không thể mắc phải, nếu phạm vào, sẽ không còn đường lui nữa đâu.”
Tôi không nói gì, Tiểu Ba ngồi xuống bàn làm việc của anh Lí, hai tay chống lên thành ghế dựa, hơi nghiêng người về trước, nhìn tôi, “Chúng ta từ nhỏ đã không giống những người khác, cuộc sống của những đứa trẻ khác có tiếng cười, có tình yêu thương, họ có sợ hãi, có nhớ nhung, nhưng chúng ta không có, đối với thế giới này và ngay cả bản thân mình chúng ta đều mang nỗi tuyệt vọng, trong tiềm thức của chúng ta có thể cảm thấy sống là chuyện vất vả nhất, nhưng, điều đó không đúng, nguyên nhân chỉ vì vận mệnh cho chúng ta quá ít, chúng ta càng phải học cách yêu thương, quý trọng bản thân mình hơn. Em cho rằng anh tức giận là vì em muốn giết ba thằng kia sao? Nếu không có pháp luật, em muốn giết chúng, thì anh sẽ tìm dao giúp em.”
“Vậy. . . Vậy anh tức giận cái gì?”. “Anh tức giận là, chỉ vì ba đống rác rưởi đó mà em muốn hủy diệt bản thân, chẳng lẽ em không coi trọng chính mình sao?”
Nước mắt tôi trào tới hốc mắt, cũng không muốn để anh ấy nhìn thấy, tôi vội quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ấy, “Mới trước đây thôi, chúng ta đều rất yếu ớt, vì không muốn thế giới bên ngoài bắt nạt mình, nên chúng ta liều mạng bằng bất cứ giá nào, nhưng bây giờ chúng ta đã trưởng thành rồi, phải học được cách xử lý mâu thuẫn trong cuộc sống.”
Tôi vụng trộm lau nước mắt, cười nói: “Lần sau em sẽ học được cách khống chế cảm xúc
Tiểu Ba mỉm cười nói: “Thế giới bên ngoài rất lớn, phải cố gắng bay ra nhìn một lần mới không uổng công cả đời, vì vậy không thể làm đôi cánh của mình bị thương quá sớm.”
Tôi nghe ý hiểu ý không, bay đi đâu? Muốn nhìn cái gì?
Tiểu Ba hỏi: “Kì Kì, sau này em muốn làm gì?” Ngoài đề bài văn trên lớp “Lý tưởng của em” ra, dường như tới giờ vẫn