XtGem Forum catalog
Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326825

Bình chọn: 7.00/10/682 lượt.

không ai hỏi tôi vấn đề này, tôi cau mày suy tư, nói: “Em cũng không biết, trước đây em nghĩ khi trưởng thành sẽ đến ở cùng ông ngoại, nhưng ông ngoại đã không còn nữa rồi.”

“Vậy đại học thì sao?”. “Đỗ hay không cũng không sao, em không nghĩ nhiều đến chuyện vào đại học, học trường kỹ thuật cũng rất tốt, gần nhà em có chị Đan Nguyên đi làm thủy điện, mỗi ngày nhìn máy móc ngẩn người cũng kiếm được tiền, mười bảy tuổi đã có thể nuôi sống bản thân rồi, nếu em có thể giống chị ấy thì cũng rất tốt.

Tiểu Ba không ngờ tôi lại có ý muốn đi làm ở ngành thủy điện để kiếm tiền sớm, nén cười hỏi: “Ngày nào cũng làm một việc như vậy, em không sợ nhàm chán à? Em có việc gì rất thích làm không?”.

“Có. . . có. . . Em thích đọc sách, có thể mở một hiệu sách nhỏ, như thế ngày nào cũng được đọc sách mà lại còn kiếm được tiền nữa.” Tôi càng nói càng hưng phấn, “Anh làm việc buôn bán, Hiểu Phỉ đi làm, chúng ta cuối tuần tụ tập lại, cùng nhau chơi poker, ăn thịt dê nướng, uống bia.” Tôi chỉ vào người anh ấy, “Anh cũng có tướng đấy, tương lai khẳng định là kẻ có tiền, không được ghét kẻ nghèo hèn yêu kẻ giàu sang đâu đấy”. Tiểu Ba cười to, “Được, anh mời khách.”

(poker là trò chơi bằng bài tây… nói về trò này chắc tốn cả ngày ^^.)

Tôi cũng cười rộ lên, có một chút vui vẻ, cũng có một chút an tâm.

Tiểu Ba nhìn đồng hồ, nói: “Anh đưa em về nhà.”

Hai người sóng vai bước ra ngoài, mặc dù gần khuya rồi, nhưng sàn nhảy lại càng sôi động hơn, tôi hỏi anh: “Cách bố trí ở đây là ý tưởng của anh à?”. “Ừ.”

Trương Tuấn và bạn gái của cậu ta đang ngồi cạnh nhau, có vẻ đang có tâm sự, người ta nói năm câu, cậu chỉ đáp lại một câu. Cô ta kéo cánh tay cậu, vừa nói vừa nhìn sàn nhảy, giống như đang năn nỉ cậu ta lên

Tim tôi chợt đau nhức, nhưng tầm mắt lại không thể dời đi được, thật là chỉ thích tự ngược đãi mình. Trương Tuấn đột nhiên đứng lên, tim tôi cũng nhảy dựng, lại lập tức phát hiện ra cậu ta nhìn Tiểu Ba, Tiểu Ba chào hỏi cậu ta, “Vừa rồi thật sự cảm ơn em.”

Cậu khách khí nói: “Là người của bọn em gây chuyện trước mà, mong anh Lí và anh Tiểu Ba bỏ qua cho.”

Tiểu Ba ngoắc tay gọi chị quản lý lại đây, cười nói: “Tiền của bàn này tối nay anh trả.”

Trương Tuấn không từ chối, chỉ nói: “Cảm ơn anh Tiểu Ba.”

Bạn gái Trương Tuấn nói: “Anh Tiểu Ba có việc à? Nếu không có việc gì thì mọi người cùng nhau chơi đi!”

Tôi không nhịn được lạnh lùng châm chọc, “Anh Tiểu Ba còn nhỏ hơn chị một tuổi đấy, anh ấy nên gọi chị là chị mới đúng, sao chị lại gọi anh ấy là anh?” Mặt cô ta đỏ bừng, nước mắt sắp chảy ra đến nơi, xem ra trong lòng cô ta vẫn rất để ý chuyện mình hơn tuổi Trương Tuấn.

Tiểu Ba liếc nhìn tôi, đang muốn nói mấy câu làm dịu đi không khí, nhưng Trương Tuấn vẫn nhàn nhạt lại cười nói trước: “Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi gọi anh Tiểu Ba là anh, đương nhiên cô ấy cũng gọi là anh Tiểu Ba rồi.”

Cô ta lập tức mỉm cười tươi tỉnh, đến lượt tôi bị nghẹn lời, có điều, đầu óc tôi cũng được thầy chậu châu báu và cô Từng Hồng huấn luyện mà ra, trong lòng đã chứa cả mấy thùng giấm chua Sơn Tây, hơn nữa giấm chua Sơn Tây còn được bỏ thêm hoàng liên [3'>, nhưng trên mặt lại cười tươi như gió xuân, thân mật ôm cánh tay Tiểu Ba, “Chúng ta đi thôi.” Tiểu Ba chào Trương Tuấn một câu: “Không quấy rầy hai người nữa, anh đi trước nhé.”

Ra khỏi vũ trường, tôi hỏi Tiểu Ba: “Anh thấy cô gái đó xinh đẹp không?” Tiểu Ba hỏi: “Ai? Trong sàn nhảy đâu đâu cũng có các cô gái.”

“Chính là bạn gái Trương Tuấn ấy.”

“Em rất để ý đến cô ấy, rất ghét cô ấy à? Vừa rồi sao lại nói như thế? Tuy Trương Tuấn đi theo bọn Tiểu Lục, nhưng tính tình cũng không giống Tiểu Lục, chuyện tối nay em cũng phải cảm ơn cậu ta.”

Tôi nhụt chí, quên đi! Hỏi ra có xinh đẹp hay không thì có tác dụng gì chứ, dù sao người ta cũng xinh đẹp hơn tôi, tôi nửa thật nửa giả nói: “Chị ta từng nói xấu Hiểu Phỉ, em không thích chị ta, bản thân chị ta cũng không phải hình mẫu đạo đức, có tư cách gì mà chê bai Hiểu Phỉ?”. Tiểu Ba thở dài cười.

Rất nhanh đã đi đến dưới lầu nhà tôi, tôi vẫy vẫy tay với anh ấy, “Anh không cần tiễn nữa đâu, quanh nhà em toàn các bà các cô lưỡi dài nhiều lời thôi.”

Anh dừng bước, tôi thùng thùng chạy về nhà.

Buổi tối, nằm trên giường, nghĩ đến Hiểu Phỉ, lại nghĩ về bản thân mình, thấy vận mệnh khác biệt, nhưng vẫn có điểm tương đồng, người chúng tôi yêu đều không yêu chúng tôi, người cậu ấy yêu chỉ yêu âm nhạc tịch mịch lạnh lẽo của mình, người tôi yêu lại dụ hoặc chốn hồng trần phồn hoa, ai may mắn hơn ai đây?

Chú thích:

[1'> Ánh trăng nói hộ lòng tôi:

[2'> Không nên hái hoa dại ven đường:

[3'> Giấm chua ở Sơn Tây, Trung Quốc rất nổi tiếng. Hoàng liên là một vị thuốc, có vị đắng.

Q.1 – Chương 19

Trong truyền thuyết, nếu cá chép muốn hóa rồng, thì phải rút đi toàn bộ vẩy cá trên người mình, chặt đứt vây cá, mới có thể hóa thành rồng; trong truyền thuyết, con chim phải tự đốt cháy mình, trải qua cơn đau thiêu đốt của ngọn lửa, mới có thể hóa thành phượng hoàng. Chẳng lẽ thanh xuân tất yếu phải trải qua ngu muội đau khổ, mới có thể đạt được sự khôn ngoan t