
có cá tính, anh ta không để ý đến sự uy hiếp hay khóc xin của cha mẹ, tự quyết định con đường tương lai của mình, không theo học trường kỹ thuật, hành vi như thế lúc bấy giờ quả thực chẳng khác tự sát là bao.
Vương Chinh mang theo cái trống của mình, đi tới “Bên Dòng Nước”, lại tìm vài anh bạn cùng chung chí hướng rồi thành lập một ban nhạc, bắt đầu biểu diễn. Lúc ấy, đa số những vũ trường ở thành phố của tôi đều đệm nhạc từ đĩa, giống như anh Lí vậy, trên sân khấu không có một ban nhạc nào, hơn nữa Vương Chinh có bộ dạng anh tuấn, dưới hàng chục ngọn đèn, hăng say chơi trống, lại mang theo hơi thở phóng đáng không kềm chế được, nhóm con gái ở đó đều ý loạn tình mê trước anh ta.
Anh Lí tìm vài cô gái xinh đẹp, n mặc mát mẻ như những cô diễn viên trong phim, ca hát trên sân khấu. Rất nhanh, vũ trường “Bên Dòng Nước” đã có tiếng tăm vang xa trong thành phố, dù là nam hay nữ đều kéo nhau tới “Bên Dòng Nước” chơi. Nghe nói những cửa hàng tạp hóa bên cạnh cũng buôn bán thuận lợi hơn, có thể thấy được “Bên Dòng Nước” có sức mạnh tiếp thị thế nào.
Tuy nhiên, mọi người không thể nghĩ cứ vào vũ trường là người không tốt, những năm đó có không khí xã hội tốt hơn bây giờ rất nhiều, đến vũ trường chính là để xem nhảy xem hát, bố mẹ của một bạn cùng lớp với tôi cũng thường xuyên đi khiêu vũ, cuối tuần còn dhai chị em bạn ấy đi chơi cùng, hai chị em bạn ấy cũng học khá tốt.
Nhưng, cũng không phải tất cả vũ trường đều lành mạnh, không có mấy chuyện tiêu cực, vớ vẩn, với giới trẻ, khiêu dâm, cờ bạc đều có cả, nhưng khẳng định nó được ẩn sâu dưới mặt bàn.
Vì Vương Chinh biểu diễn ở vũ trường, nên Hiểu Phỉ cũng bắt đầu thường xuyên ra vào vũ trường.
Những cô gái trong nhóm nhảy đều có vòng eo thon, ăn mặc rất thời trang, phong cách hoàn toàn khác với đám học sinh, chỉ nói vài câu với con trai thôi mà cũng uyển chuyển xoay eo, múa chân múa tay rất nhiều lần.
Vương Chinh ngày càng lãnh đạm với Hiểu Phỉ, thậm chí còn đặt biệt ghét Hiểu Phỉ đi theo anh ta đến các sàn nhảy, lòng Hiểu Phỉ rất rối loạn, sự tự tin trước đây không còn nữa, cậu ấy không ghét bị mọi người gọi mình là “Phỉ Nhi” nữa, dần dần đã bắt chước dáng vẻ của cô gái Trần Phỉ Nhi trong chương trình “Tuổi mười sáu là mùa hoa nở”, tựa như chỉ khi mượn dáng vẻ của ngôi sao, cậu ấy mới có thể áp đảo người khác. Mà những chuyện đó, tôi hoàn toàn không biết gì cả, tôi còn bận tranh thủ luyện tập để đoạt giải trong các cuộc thi diễn thuyết, bận dõi theo bóng dáng trong lòng mình. Mãi đến khi Tiểu Ba nói với tôi, tôi mới biết, “Kì Kì, đêm qua Cát Hiểu Phỉ uống say rồi đánh nhau với người ta, anh Lí nể mặt em nên cũng không nói gì cả, nhưng tốt nhất em nên khuyên cô ấy một chút đi, bảo cô ấy đừng trở lại Bên Dòng Nước nữa.
Cậu ấy còn ít tuổi, nên có người lớn đi cùng, không hợp ra vào sàn nhảy.
Tôi mờ mịt, một ngày sống trong núi, đã là ngàn năm bên ngoài rồi ư?
Buổi tối, tôi cũng đến Bên Dòng Nước. Tuy trường học nghiêm cấm học sinh không được vào vũ trường, nhưng thực rõ ràng, học sinh trung học ra ra vào vào vũ trường thật sự không ít, tôi còn quen mặt vài người, lớp tôi có bạn Lí Tụy, lớp 8-8 có bạn Đồng Vân Châu, họ đều là những cô gái tốt, là con nhà gia giáo. Nhóm mỹ nữ nhỏ tuổi sẽ có rất nhiều nam sinh theo đuổi, không phải ai cũng có tâm trong sạch, không ham muốn gì như Quan Hà, phần lớn mỹ nữ đều không chọn những nam sinh mọt sách, họ thích những nam sinh năng động, có thể là cá biệt nhưng rất bảnh trai.
Trên đài, một cô gái có mái tóc dài mặc quần lụa mỏng và áo trắng đang hát bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi” [1'>, những đôi nam nữ đang khiêu vũ dưới sàn, ngọn đèn mờ ảo uyển chuyển dường như có thể bộc lộ cảm xúc, tỏa sáng dịu dàng như những vì sao, chiếu rọi từng bước nhảy
Mỗi cái bàn cạnh sàn nhảy đều đốt nến, chợt nhìn thấy, có cảm giác như đang ở Bên Dòng Nước, lãng mạn không giống nhân gian.
Lần đầu tiên tôi vào phòng khiêu vũ, tay chân cũng không biết nên đặt đâu, vẻ mặt cũng rất rụt rè, cố gắng trấn tĩnh đi qua từng bàn một, cẩn thận tìm Hiểu Phỉ, khi nhìn rõ ràng mọi thứ ở đây, tôi mới biết nó không phải là “Bên Dòng Nước” trong Kinh Thi, ánh nến lấp lánh không phải lãng mạn, mà là dục vọng.
Tìm một vòng mà vẫn không thấy Hiểu Phỉ, khi đi qua ghế lô, tôi nhìn thấy hàng ghế ở gần cửa có một cô gái tết bím tóc, anh chàng bên cạnh mời rượu cô ấy, cô cúi đầu, bả vai run run, có lẽ đang khóc thút thít.
Tôi lập tức chạy vọt vào, đột nhiên có một bàn tay vươn ra, một tay cầm cổ tay của tôi, một tay đè nặng vai tôi, buộc tôi phải lui về phía sau. Khi tôi đã lui ra sau thì cô gái ngồi trên sofa kia ngẩng đầu lên, cô ấy khoảng trên dưới hai mươi tuổi, đang cười hi hi ha ha, cười đến run rẩy cả người, mà anh chàng cùng đùa với cô chính là Tiểu Lục.
Suýt nữa thì tôi gặp rắc rối.
Người nắm tay tôi, kéo mạnh tôi xuống ghế lô là Trương Tuấn, bên cạnh cậu ta là cô bạn gái dạy ở trường mầm non.
Tuy cậu ta cứu tôi một lần, nhưng tôi lại không cảm kích, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi cậu buông tay tôi ra.
Trương Tuấn lạnh lùng hỏi: “Cậu muốn làm gì?” Tôi h