Old school Easter eggs.
Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Thời niên thiếu không thể quay lại ấy

Tác giả: Đồng Hoa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326014

Bình chọn: 7.5.00/10/601 lượt.

Mặc dù chuyện quá khứ đã kết thúc nhưng thanh xuân không kết thúc! Trải qua thời gian học tiểu học cô độc, thời gian học cấp Hai hỗn loạn, La Kì Kì bước vào trường cấp Ba. Cũng giống như mọi người đã từng trải qua những năm tháng đó, phải đối mặt với cuộc thi vào trường đại học đầy cam go, tuy La Kì Kì không tình nguyện, nhưng cũng không thể không làm, cô học tập không tốt lắm, tính cách cô quật cường không chịu thua, kết quả như thế nào mới có thể là hoàn mĩ?

Tình yêu, cũng là một mệnh trời khiêu chiến với cô. Cô và anh đến với nhau, tình cảm anh dành cho cô tựa như ái mộ, chỉ là phía sau cô còn có một người khác. Cô phải đối mặt như thế nào, nên lựa chọn như thế nào?

Tình bạn thời thanh xuân làm người ta thổn thức và cũng tan nát cõi lòng, tình yêu thời thanh xuân làm người ta ngọt ngào lại rối rắm, xã hội thời kì cuối phức tạp như thế, khiến người ta khó có thể rõ ràng từng chút một. La Kì Kì và các bạn học của cô, cứ cô độc mà náo nhiệt như vậy, hỗn độn mà dần dần trưởng thành tỉnh táo hơn…

Đây là kết cục hoàn mỹ nhất, cũng có lời cáo biệt chua xót nhất, còn có quá trình trưởng thành tàn nhẫn, và cả kí ức khó quên!

Hãy tin tưởng, chốn thời gian vụng trộm này, làm nhan sắc của chúng ta già đi, nhưng lại làm cuộc sống của chúng ta đầy đặn hơn.

Hãy tin tưởng, nhan sắc của chúng ta sau khi trải qua thế sự tang thương, không chỉ làm cho chúng ta học được vẻ mặt lạnh lùng tự bảo vệ chính mình, mà còn làm cho chúng ta học được sự nhân từ và thông cảm với người khác.

Hãy tin tưởng, trên đời này có cái gì có thể vĩnh hằng hơn thời gian, thì phải là tình yêu của chúng ta với người khác, tình yêu bản thân mình.

Q.1 – Chương 1

[Nhiều năm qua, tôi luôn học tập một việc, chính là không quay đầu lại, chỉ vì bản thân chưa từng làm chuyện gì phải hối hận, không hối hận vì những chuyện mình đã làm.

Mỗi bước đi của cuộc sống, đều phải trả giá đắt.

Tôi có được một ít những gì mình muốn, mất đi một ít những gì mình không muốn mất.

Nhưng con người trên thế giới này, có phải ai cũng như vậy đâu?'>

Tôi đến từ biển người đầy mưa gió

Ngày 12 tháng 5 năm 2008, Vấn Xuyên đã xảy ra động đất cấp 8.0, Thiểm Tây, Cam Túc đã xảy ra dư chấn từ cấp 6.5 – 7.0.

Ngày đó, La Kì Kì đang ở San Francisco, chuẩn bị đi làm, ba mươi phút trước khi đến văn phòng, cô vừa uống sữa vừa nhận thư từ mạng, đột nhiên, cô thấy được tin tức về trận động đất ở Vấn Xuyên, địa điểm xảy ra động đất làm cô khiếp sợ, vội xác định tính chân thật của tin tức đó.

Đầu óc chết lặng vài phút, cô đột nhiên ý thức được Tứ Xuyên giáp danh với Thiểm Tây, Tứ Xuyên xảy ra động đất lớn như vậy, Thiểm Tây khẳng định cũng sẽ bị lan đến. Dù lúc này ở Trung Quốc đang là rạng sáng, nhưng cô vẫn vội vàng gọi điện thoại về nhà, không ai nhận điện thoại; đổi số di động của bố, không ai nghe; đổi số di động của mẹ, cũng không ai nghe; đổi số di động của em gái, vẫn không có ai trả lời.

Kì Kì liên tiếp gọi điện thoại về nhà cho bố mẹ, không nghe được tiếng trả lời, tay cô bắt đầu run rẩy.

Đồng nghiệp người Hoa Tiểu Linh có bố mẹ ở Thành Đô, liên tục gọi điện thoại về mà không thông, cô ghé vào bàn công tác bật khóc thất thanh.

Cả buổi sáng, La Kì Kì không làm được gì, chỉ gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, trận động đất mới xảy ra, thậm chí cấp độ thật sự còn chưa chắc chắn, tin tức trên mạng ít ỏi đến đáng thương. Để biết thêm về dư chấn tác động đến tỉnh Thiểm Tây, cô tìm một bản đồ Trung Quốc, dùng thước đo khoảng cách từ Vấn Xuyên đến Tây An, dựa theo tỉ lệ xích tính toán khoảng cách thực tế, lại gọi điện thoại cho người bạn nghiên cứu vận động vỏ trái đất ở Đại học Massachusetts, hỏi cậu ấy về quy luật lan truyền giảm dần. Đợi đến khi tan tầm, cô cũng đã thành một nửa chuyên gia về động đất rồi.

Buổi tối, cuối cùng điện thoại cũng thông. Bố nói: “Mọi người đều không sao, phòng ở cũng không có việc gì, chỉ là trần nhà rớt mấy khối, TV bị biến dạng một chút, con không cần lo lắng, Viện Viện vẫn ở cùng bố mẹ.”

Kì Kì lại hỏi về những người thân trong nhà, xác nhận mỗi người đều an toàn, sau đó lại dặn dò em gái một chút.

Đ muốn ngắt điện thoại, em gái nói: “Mười phút sau chị gọi lại cho em nhé, em có chuyện muốn nói với chị.”

Mười phút sau, La Kì Kì gọi vào di động của em gái: “Chuyện gì vậy?”

“Chị, chị có tính được bao nhiêu năm rồi mình không về nước không? Chị chỉ đi Mỹ thôi, không phải lên mặt trăng! Sau trận động đất chiều qua, mọi người không dám ngủ trong phòng, phải ăn ngủ một đêm ở đầu đường, bố mẹ luôn nhắc tới chị đó. Là tổng thống Mỹ thì cũng phải về nhà thăm bố mẹ chứ? Từ lúc đi đến giờ chị không dành chút thời gian nào về thăm nhà cả. Em biết chị gửi về nhà không ít tiền, phòng ở của bố mẹ, mua xe cho em cũng là tiền của chị, nếu không có chị, bố mẹ và em có thể phải sống bảy mươi năm ở khu tập thể cũ nát, nhưng chị có biết bố bị xơ gan không? Chị có đi bệnh viện với mẹ không? Nếu mọi người rơi vào trung tâm của trận động đất, thì dù chị muốn hay không cũng không thể nhìn thấy mọi người nữa đâu . . .” La Viện Viện bật khóc, năm phần là sợ hãi