
lớp, khẳng định có nhiều chí khí trong ngực, lo âu tham vọng. Nếu coi tất cả đám học trò là ngựa non, thì thầy ấy chính là một con tuấn mã, mà tôi đây chính là con ngựa hoang non nớt đầu tiên trong kiếp sống tuấn mã của thầy ấy, đối với thầy mà nói, tôi còn chưa phục tùng, thì không chỉ có nghĩa là thầy không giữ được uy nghiêm trước mặt cả lớp, mà còn ảnh hưởng đến cảm giác thành tựu nghề nghiệp ở sâu trong lòng thầy, vì vậy hai người chúng tôi liền đối kháng nhau.
Ban đầu phương pháp thầy áp dụng còn rất đơn giản, không có gì ngoài răn dạy, phạt quét tước vệ sinh, phạt đứng, nhưng khi thấy tôi đứng sau lớp học lại còn thoải mái hơn khi ngồi, thầy ấy bắt đầu hiểu được phương pháp đối phó với những nữ sinh bình thường không hề có tác dụng với tôi.
Có một lần, tôi ăn cơm trưa xong liền chạy đến trường chơi, bị thầy ấy bắt gặp, ngày đó lại thật không may, tôi làm vỡ mất một miếng kính cửa sổ, thầy giận dữ, buộc tôi phải mời phụ huynh đến trường. Tôi vô cùng lo lắng, về nhà ấp a ấp úng nói với mẹ, chủ nhiệm lớp muốn gặp mẹ.
Mẹ đi gặp chậu châu báu, chậu châu báu bê hết lỗi lầm của tôi ra nói với mẹ, hy vọng phụ huynh có thể kết hợp với giáo viên giáo dục tôi, khi mẹ trở về, mẹ nói hết những lời thầy ấy phê bình cho bố nghe.
Chắc là hồi tiểu học tôi đã bị mang danh đánh nhau trộm cắp, lên lớp không nghe giảng, nên chuyện phá hoại của công này thật sự rất lông gà vỏ tỏi (ý là quá tầm thường), bố tôi không để ý lắm, không chừng trong lòng còn cảm thấy chậu châu báu đúng là chuyện bé xé ra to.
Mẹ tôi tuy hơi sầu lo, nhưng cũng không thể không nề hà, khi ấy tôi và họ có cảm giác xa cách lạnh lùng, trong lòng mẹ hiểu, vì thế, mẹ cũng không dám nói nặng lời với tôi, sợ tôi biến từ lạnh lùng sang phản nghịch, chỉ có thể uyển chuyển khuyên tôi cần tôn trọng giáo viên hơn.
Chậu châu báu lại không biết tình huống cụ thể của nhà tôi, thầy ấy thấy mẹ tôi là người có tri thức, hiểu lễ nghĩa, đắc ý nghĩ rốt cuộc cũng tìm ra phương pháp trị tôi, nhưng thầy lại không thể ngờ rằng vừa cao hứng được hai ngày, liền phát hiện tôi vẫn làm theo ý mình như cũ, thậm chí bắt đầu ngày một nghiêm trọng hơn, ngoài giờ ngữ văn của cô Từng Hồng tôi luôn nghiêm túc nghe giảng ra, thì tất cả giáo viên còn lại đều nói tôi lên lớp không nghe giảng, đều nói để học trò ngồi sau lớp không phải một cách hay.
Chậu châu báu cũng thấy ngại những lời đề nghị của các giáo viên khác, nên cho tôi đổi chỗ ngồi, từ cực đoan này chuyển đến một cực đoan khác, để tôi ngồi hàng đầu tiên ngay chính giữa lớp, bàn tựa vào bục giảng, ngay dưới mí mắt thầy ấy. Vẻ mặt của thầy ấy thật kiêu ngạo, ra vẻ như ở trước mắt tôi đây xem em có thể giở trò gì.
Kết quả là không đến một tuần sau, các giáo viên đều đi tìm thầy ấy cáo trạng, giáo viên toán nói trong giờ của mình tôi làm bài tập vật lý, cô giáo vật lý nói trong giờ của mình tôi làm bài tập toán, chậu châu báu đau đầu, đi tìm tôi nói chuyện, hỏi tôi vì sao phải làm như vậy, tôi thành thành thật thật nói: “Bởi vì tan học em muốn đi chơi, không có thời gian làm bài tập về nhà, thế nên em phải làm xong bài tập trước khi tan học.” Chậu châu báu tức giận đến mức trong đôi mắt nhỏ đã chứa đầy ánh lửa, vì không cho tôi làm bài tập về nhà trong lớp, nên phạt tôi đứng bên ngoài lớp học.
Đứng ngoài lớp học và đứng trong lớp học, nhìn qua thì đều là phạt đứng mà thôi, nhưng thật ra lại khác nhau rất lớn, trong lớp học, giống như chuyện nhà mình, mặc kệ tốt xấu gì thì cũng ở bên trong cửa nhà, nhưng bên ngoài lớp học, lại giống như đem chuyện riêng của mình ra cho người ta gièm pha. Mới đầu, tôi thật sự rất khó chịu, xấu hổ đến nỗi đầu cũng không dám nâng, những học sinh đi qua đó, ai cũng nhìn tôi, tôi hận không thể tìm cái lỗ nào để chui xuống, nhưng xấu hổ là chuyện của xấu hổ, muốn làm tôi khuất phục sao, không có cửa đâu!
Vì vậy khi bị chậu châu báu phạt đứng, tôi như cà tím bị dính sương muối, ủ rũ héo hoắt, trên cổ như đang phải đeo cái gông nặng ngàn cân, đầu cúi thật thấp chỉ hận không thể chui luôn vào trong áo. Nhưng một khi thầy ấy đã bỏ tôi ngoài phòng học, tôi liền làm bài tập toán trong giờ vật lý, làm bài tập vật lý trong giờ toán, giờ tiếng Anh thì đọc tiểu thuyết, lúc nào cũng thật nghiêm túc, thầy ấy tức không chịu được, chỉ có thể tiếp tục đấu với tôi.
Khi tôi và chậu châu báu bận rộn tính kế so chiêu, thì kỳ thi cuối kỳ cũng đến, đấu thì vẫn đấu cùng chậu châu báu, nhưng tổng thành tích thì không bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn tiến bộ vài bậc, chút lo lắng duy nhất của bố mẹ tôi đã tan thành mây khói, họ nghĩ rất đơn giản, chỉ cần tôi không trốn học, làm đủ bài tập, thành tích không có gì trở ngại, thì liền chứng minh tôi vẫn một lòng hướng về học tập, còn tất cả những cái khác, dù là làm vỡ kính, lên lớp nghịch ngợm, thậm chí tranh luận với giáo viên, đều rất bình thường, thậm chí bố thấy tôi nghịch ngợm hiếu động, gây ra chút tai họa mới giống trẻ con bình thường, bố vẫn còn cảm thấy sợ tôi ít lời, âm khí dày đặc giống hồi tiểu học, đương nhiên, họ cũng không dám để chậu châu báu biết họ