
g rác nữa, rất nhiều nam sinh lười đứng lên vứt rác, thường chơi trò ném bóng rổ, vô số rác rưởi rơi bên ngoài cái thúng rúc ấy, thế nên chỗ đó trông càng giống bãi rác của lớp hơn.
Tôi không kêu rên một tiếng, chuyển ngay cái bàn của mình đến chỗ “bãi rác” đấy, ngồi sau đống rác, tôi mới phát hiện ra bản thân mình còn cách bạn ngồi cuối cùng của lớp một khoảng cách rất xa.
Sắc mặt thầy chậu châu báu xanh mét, đám học sinh trong lớp câm như hến, trong m cô nàng Lí Sân kia có niềm vui sướng khi người khác gặp họa, quãng thời gian khủng hoảng ở tiểu học tràn ngập đầu tôi, một lần nữa tôi lại lâm vào hoàn cảnh bị cả lớp vứt bỏ.
Tôi yên lặng ngồi, tan học, chậu châu báu tập hợp cả lớp đi đánh bóng chuyền, còn chia tổ rất đầy đủ, chỉ duy nhất tên tôi là không có trong số đó. Nhóm bạn trong lớp đều cười cười đùa đùa rời đi, trong lớp chỉ còn lại mình tôi. Tôi nhìn phòng học trống rỗng, đột nhiên lúc ấy tất cả che giấu và kiên cường đều sụp đổ, nước mắt rơi xuống không chịu nghe tôi khống chế, tôi cũng không biết mình khóc cái gì nữa, là vì hối hận đã đắc tội với chủ nhiệm lớp ư, hay là đang sợ hãi ác mộng trong tương lai.
Rất lâu rồi tôi không khóc, nhưng lúc này đây, tôi gục mặt xuống bàn, càng khóc càng thương tâm, chỉ cảm thấy mình lại bị đẩy sâu vào nơi tăm tối mịt mù, tựa như ác mộng mới đây thôi lại sắp tái diễn.
Bất tri bất giác, tôi đã quên đè nén tiếng khóc của mình, bật khóc thành tiếng.
Bỗng nhiên, một giọng nói rất dễ nghe hỏi tôi: “Cậu làm sao vậy? Ai bắt nạt cậu?”
Tôi ngẩng đầu, một thiếu niên cao ngất đứng ngay trước mặt tôi, thân thiết nhìn tôi, không ngờ đó là Thẩm Viễn Triết!
Cậu ấy mặc quần màu đen, áo len trắng cổ cao, tóc hơi quăn màu đen, đeo kính mắt màu vàng, ánh mắt ôn hòa thân thiết, theo góc độ tôi ngẩng đầu nhìn, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính trắng trên cửa sổ chiếu rọi lên người cậu ấy, toàn thân cậu ấy như được phủ thêm lớp ánh sáng màu bạc, giống như chàng bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện tranh, chứ không phải nàng công chúa.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy chỉ trong chớp mắt, rồi lại cúi đầu, tiếp tục khóc.
Cậu ấy kéo một cái ghế lại gần, ngồi vào trước bàn của tôi, ôn hòa kiên nhẫn nói: “Dù có chuyện gì thì cứ nói ra, có lẽ sẽ có phương pháp giải quyết.”
Tôi vẫn đang lau nước mắt và khóc nức nở, cậu ấy không buồn nhắc lại, liền kiên nhẫn ngồi đó, im lặng cùng tôi. Rốt cuộc, có lẽ bởi vì sự dịu dàng và kiên nhẫn của cậu ấy, làm cho tôi cảm thấy cái gì cậu ấy cũng có thể hiểu được, có lẽ bởi vì ánh nắng chiều hôm đó, chiếu lên người cậu ấy, làm cho cậu ấy có vẻ thực ấm áp, mà thế giới của tôi lại hoàn toàn khuyết thiếu hơi ấm này. Tôi bắt đầu vừa khóc vừa kể hết ra, tôi buồn rầu nói mãi không xong, nhưng tựa như cậu ấy có kiên nhẫn vô hạn, vẫn nghiêm túc lắng nghe tôi kể.
Khi kể xong, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, tuy vẫn còn khóc nấc lên, nhưng tất cả sợ hãi dường như đã biến mất.
Cậu ấy càng không ngừng an ủi tôi, vẫn kiên nhẫn dỗ tôi, mãi đến khi tôi hoàn toàn ngừng khóc, cậu ấy mới đứng lên, “Sắp vào lớp rồi, tớ đi đây. Không cần lo lắng, vài ngày nữa thầy hết giận, nhất định sẽ để cậu ngồi chỗ cũ thôi.”
Cậu ấy đi tới cửa, tôi mới nhớ ra mình còn chưa nói lời cảm ơn, tôi gọi cậu ấy, “Này!”
Cậu ấy dừng chân, quay đầu nhìn tôi, tôi nói: “Cảm ơn cậu.”
Cậu ấy nâng mắt kính, mỉm cười nói: “Không cần khách khí, tớ cũng chưa giúp được gì cho cậu.”
Sau khi cậu ấy rời đi, nhóm bạn trong lớp mới lục tục trở về, phòng học lại ồn ào náo nhiệt, mọi người sợ chủ nhiệm lớp tức giận nên không ai quan tâm đến tôi, nhưng tôi không thấy khó chịu nhiều như trước nữa, tôi bắt đầu hoảng hốt, chuyện xảy ra ban nãy là thật sao? Chàng bạch mã hoàng tử Thẩm Viễn Triết trong mộng của bao nữ sinh kia thật sự đã xuất hiện ư? Rất giống một giấc mơ, cứ như bản thân tôi tự tưởng tượng ra để an ủi chính mình ấy.
Vì cảm thấy chuyện này không chân thật, nên ngay cả Hiểu Phỉ tôi cũng không nói, chỉ nói cho cậu ấy, tôi bị thầy giáo đuổi xuống ngồi dưới xó lớp. Khi tôi nói, cậu ấy lại cười hì hì, từ nhỏ đến lớn Hiểu Phỉ đã có thành tích nổi trội, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị sự tra tấn thống khổ của giáo viên, vì vậy, cậu ấy cũng không để ý, không coi đó là chuyện gì quan trọng, còn nói đùa với tôi, ngồi một mình ở đằng sau thật là tự do tự tại, muốn làm cái gì thì làm cái ấy.
~~~~~~~~
Trận chiến với thầy chậu châu báu
Thầy chậu châu báu không những đuổi tôi xuống xó lớp, mà còn thường xuyên điểm danh phê bình tôi, có ý muốn dùng hết quyền uy của giáo viên để làm tôi phải cúi đầu, nhưng với tính cách bạn tôn trọng tôi một, tôi tôn trọng bạn ba của tôi, sẽ tuyệt đối không vì sự áp bức của thầy ấy, mà tôi liền cúi đầu, ngược lại, tôi càng quật cường hơn, càng tỏa sáng càng dũng mãnh, hoàn toàn không để mắt đến thầy ấy, thầy dạy môn tiếng Anh, tôi hoàn toàn không nghe, trong giờ tiếng Anh thì vừa đọc tiểu thuyết Quỳnh Dao vừa thổi bong bóng kẹo cao s
Mà thầy chậu châu báu, vừa tham gia công tác đã được phân đến dạy học tại một tỉnh trọng điểm, lại được lãnh đạo giao cho trọng trách chủ nhiệm