
uán game, ngẩn người, nghĩ đến sự tao nhã của Quan Hà, cái mũi lại thấy cay cay. Nếu bạn ấy là bông sen đẹp nhất giữa đầm sen kia, thì tôi chính là một cây cỏ nhỏ bé sinh trưởng trên đống bùn gần cái đầm ấy, dù có so sánh về điểm gì đi nữa, tôi đều không thể sánh được với bạn ấy.
Bọn Ô Tặc đều quen nhìn tôi cầm sách đọc, bây giờ tôi đột nhiên không đọc sách nữa, thậm chí Ô Tặc còn thấy không quen, anh ấy hỏi tôi ba bốn lần: “Gấu trúc bốn mắt ơi, em làm sao thế? Có phải em không có tiền không?
Có muốn anh trai trợ giúp em không?”
Tôi chẳng buồn để ý đến anh ấy, anh ấy vẫn lui tới nói đùa không hề cố kỵ như trước, nhưng lần này lại như con mèo mù vớ được chuột chết, chạm đúng chỗ đau của tôi, “Gấu trúc bốn mắt đang tương tư? Gấu trúc bốn mắt thất tình?”
Tôi cầm cặp sách lên, chạy khỏi quán game, cũng chỉ được nửa năm thôi, ánh mặt trời vẫn đang xán lạn, nhưng tôi nghĩ rằng kỳ nghỉ dài vui vẻ của tôi vừa mới bắt đầu mà đã chấm dứt rồi.
Q.1 – Chương 10
[Tối nay
mưa phùn bay lất phất ngoài cửa sổ
ở dưới ánh đèn nhẹ nhàng mở ra cuốn sổ ghi chép về bạn học
cho rằng vĩnh sẽ không quên khuôn mặt ấy
nhưng nó cũng mờ đi rồi
cho rằng đã sớm vứt bỏ tờ giấy kia
nhưng lại kẹp nó vào trang sách
tối nay
mưa phùn bay lất phất ngoài cửa sổ
cũng giống như năm đó
chúng ta vẫy tay từ biệt
mưa bụi đầy trời hát một bài hát
năm đó chúng ta nghe không hiểu
vội vàng rất vội vàng.'>
Thi đua toán học
Trong thành phố có rất nhiều học, trường chúng tôi chỉ có năm học sinh được tham gia cuộc thi toán học, tôi và Trương Tuấn đã chiếm hai chỗ rồi, không ít giáo viên có những ý kiến khác. Vì để tôi và Trương Tuấn tham gia cuộc thi này, cô giáo Cao phải chịu áp lực rất lớn, gần như đã lấy sự nghiệp của mình ra để đặt cược, nhưng cô chỉ nói với chúng tôi, cố gắng hết sức là tốt rồi, thi đua chính là một phần trong quá trình học tập, chỉ cần cảm thấy bản thân đã cố gắng hết sức, thì có đoạt giải hay không cũng không quan trọng.
Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỉ!
Tôi không ngại làm học sinh hư, cũng hoàn toàn không cần cuộc thi toán học gì hết, nhưng tôi vô cùng, vô cùng sợ hãi mình sẽ làm cô Cao thất vọng, càng sợ vì mình không có khả năng, nên để cho người khác xúc phạm cô, vì vậy tâm lý của tôi bị mắc nghẹn ở một chỗ, cảm thấy chỉ có đoạt giải mới có thể báo đáp ơn dạy dỗ của cô Cao.
Một tháng trước kỳ thi, mỗi một ngày, tôi đều phải học tập cùng một nam sinh tôi thích nhưng cậu ấy lại không thích tôi, cô Cao còn muốn chúng tôi tham khảo ý kiến của nhau, cố gắng phát huy tư duy của mình.
Cách đó không lâu, đấy vẫn là chuyện ngọt ngào nhất trong lòng tôi, nhưng hiện tại, đau đớn và tuyệt vọng lúc nào cũng cứa rách, cắn nát trái tim tôi, mà tôi vẫn cắn răng, nỗ lực lắng nghe từng chữ cậu ấy nói, tôi nói với bản thân rằng mình nhất định phải đoạt giải!
Mỗi một ngày, tôi đều làm bài tập như phát điên, tôi từ bỏ tất cả những chuyện khác trong cuộc sống, mỗi sáng, tôi vừa mở mắt ra, chính là cuộc thi, buổi tối khi nhắm mắt lại, vẫn là cuộc thi. Khoảng thời gian đó, cho dù tôi nằm mơ cũng không an ổn, trong giấc mơ không phải là những bài tập toán ùn ùn kéo tới, mà chính là Trương Tuấn và Quan Hà, trong giấc mơ của tôi, họ luôn nói nói cười cười, còn thân ảnh của tôi thì không thấy đâu.
Thời gian đó tôi đã dốc toàn sức lực, thời gian đó tôi không có chút niềm tin nào với chính bản thân mình, hoàn toàn không biết mình có thể đoạt giải hay không, ba ngày trước cuộc thi tôi đều mơ thấy mình thi trượt, người trên toàn thế giới này đều cười nh tôi và cô giáo Cao. Tôi thường hoảng sợ tột độ rồi tỉnh lại từ trong mơ, đối với tôi mà nói, cuộc thi này hoàn toàn không phải chỉ là một cuộc thi. Nó hàm chứa tâm tư báo ân của tôi, còn hàm chứa sự so đo và chứng minh của tôi với bản thân mình, nếu thi không đoạt giải thì chính là một tận thế. Áp lực của tôi người ngoài khó có thể tưởng tượng được.
Có một ngày tôi cảm thấy mình thật sự không chống đỡ được nữa, chạy tới phòng game, Ô Tặc đang trông quán, Tiểu Ba sắc mặt tái nhợt đang chơi trò chơi, anh ấy đang chuẩn bị thi trung kết, hiển nhiên cũng không dễ dàng rồi.
Ô Tặc cười ha ha, “Hai đứa đúng là anh em, không hợp ý nhau cũng không đến, thế mà gần đây lại cùng đến.”
Tôi nói với Ô Tặc: “Cho em một chai bia, bây giờ em không có tiền, ghi nợ.”
Ô Tặc ngây người một chút, hai lời chưa nói đã cầm chai bia ra, mở nắp chai rồi đưa cho tôi, tôi nhận lấy liền đưa ngay lên miệng uống mấy ngụm lớn, Tiểu Ba bảo tôi qua chỗ mình, “Ra đây chơi cùng anh.”
Tôi cầm chai bia, đi tới đó. Nói là ngồi giúp anh ấy, nhưng thực tế là anh ấy dạy tôi chơi, trước đây tôi thấy mấy trò này không có chút thú vị gì, nhưng hôm nay lại thấy có hứng thú với nó, theo mỗi thao tác gõ nút trên ngón tay, lại giết được một tên quái vật, nhìn máu tươi trên màn hình văng ra khắp nơi, trong người dường như cũng thoải mái hơn, đánh xong một trận, tâm trạng kìm nén tựa như cũng vơi đi không ít, Tiểu Ba cầm chai bia của tôi lên, một hơi uống hết nửa chai, hỏi tôi, “Em làm sao vậy?”
Tôi nhìn hình ảnh nhấp nháy trên màn hình m