
g đọng xuống chỗ sâu nhất trong lòng tôi, thân thể mệt mỏi làm cho tôi vừa nằm lên giường đã ngủ li bì, không tỉnh lại rồi khóc vào lúc nửa đêm nữa.
Mấy tháng sau, vì tài năng có hạn, tôi vẫn không thể trượt patin một cách điêu luyện, nhưng cũng gọi là biết trượt rồi. Đang lúc tôi quyết định bắt đầu tập trượt, đang lúc tôi quyết định chọn một thời điểm thích hợp, khoe khoang một chút ở trường học, thì đột nhiên phát hiện, các bạn học sinh đã không trượt patin nữa. Nó chỉ như một cơn gió, đột nhiên tới, cũng đột nhiên đi, phản ứng của tôi luôn chậm hơn rất nhiều so với những người khác, khi người ta đã chơi giỏi lắm rồi, tôi mới chú ý đến, mà chờ đến khi tôi học được, thì mọi người đã chán không chơi nữa.
Tôi vốn có một lòng nhiệt huyết, nhưng lại không có chỗ để dùng, mờ mịt từ bỏ đôi giày trượt patin, học Tiểu Ba trượt patin tự nhiên lại không giải quyết được gì.
Q.1 – Chương 9
[Tôi có thể đóng cuốn nhật kí lại
Nhưng không thể đóng cửa trái tim mình
Tôi có thể đóng cửa trái tim mình
Nhưng không thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Tôi có thể đóng lại tình yêu và nỗi buồn
Nhưng lại không đóng được ánh mắt luôn dõi theo cậu.
Nhiều năm sau
Tôi có thể
Thanh thản như mây gió
Mỉm cười và bắt tay cậu nhẹ nhàng nói lời từ biệt
Nhưng từ còn chưa ra khỏi miệng
Cậu vĩnh viễn sẽ không biết
Nó bị khóa sâu dưới đáy của con sông thời gian.'>
Còn chưa có tình yêu, đã thất tình
Được chủ quán thuê sách giới thiệu, tôi bắt đầu biết đến Quỳnh Dao, rúc mình vào thế giới tiểu thuyết tình cảm (nguyên văn: ngôn tình tiểu thuyết). Thời gian đó, trong tiểu thuyết tình cảm của Đài Loan, khi miêu tả nhân vật nữ chính, không lưu hành kể lể cô ấy xinh đẹp bao nhiêu, mà lại thích hình dung cô ấy có khí chất như thế nào, không giống người thường như thế nào. Tôi biết diện mạo của mình không xuất chúng, vì vậy mà tôi thường suy xét xem cái gì là khí chất, trong lòng cũng th khát vọng có được loại khí chất đó, có thể giống như nữ chính trong tiểu thuyết, tướng mạo bình thường, gia thế bình thường, nhưng lại dựa vào khí chất khó nói nên lời để có được sự chú ý của nam chính. Dù vậy, hai chữ “khí chất” này thật sự rất trừu tượng, quan sát tất cả những nữ sinh được nam sinh để ý xung quanh mình, tuy thấy được diện mạo của họ không giống nhau, nhưng đều có một điểm chung, đó chính là họ thật sự rất xinh đẹp. Không thấy nữ sinh nào có vẻ ngoài bình thường cả, đơn giản vì nụ cười tươi sáng như trong truyện tranh của những nữ sinh ấy đã khiến cho tất cả nam sinh đều yêu thích.
Đang lúc tôi nghĩ mãi không ra hai chữ “khí chất” đó, ông trời lại đem đáp án và sự đả kích đến trước mặt tôi.
Tôi nghĩ mình vẫn tự ti, nhưng, khi cô giáo Cao xuất hiện, làm cho thế giới của tôi đột nhiên được nhìn thấy ánh mặt trời, thân thiết hơn với Trương Tuấn, làm cho tôi không nhịn được khát vọng càng nhiều, thậm chí tình nguyện cứ ảo tưởng sự an bài của vận mệnh. Tại sao chỉ có cậu ấy và tôi được cô giáo Cao nhìn trúng? Tại sao chỉ có cậu ấy và tôi học lớp bồi dưỡng? Tại sao cậu ấy có thể tìm đá dưới sông cùng tôi? Tại sao hôm nay cậu ấy nói chuyện với tôi? Tại sao cậu ấy không mượn cục tẩy của bạn ngồi cùng bàn, mà lại tới hỏi mượn tôi? Tại sao hôm nay khi đi qua bàn tôi ngồi, cậu ấy lại quay đầu liếc tôi một cái? Tại sao. . . giữa vô số câu hỏi tại sao ấy, tất cả những việc nhỏ nhặt hàng ngày tôi đều phân tích trái phân tích phải một hồi, chuyện không có ý nghĩa cũng bị tôi phân tích ra thành có ý nghĩa, cuối cùng tôi cảm thấy đó đều là một loại dấu hiệu, đều ngầm có ý tương lai, tựa như vận mệnh đang nói cho tôi cái gì đó, đáy lòng tôi ẩn ẩn có khát vọng ảo tưởng biến thành sự thật. Tôi thích dùng bài bói tướng số, bói vận mệnh của tôi và Trương Tuấn không biết bao nhiêu lần, nếu là tốt, tôi cũng rất vui vẻ, nếu không tốt, tôi liền xếp bài vào bói lại một lần nữa, một lòng khẳng định rằng vừa rồi là do mình trộn bài chưa kĩ, coi như không tính.
Có lẽ đáp án của vô số câu hỏi tại sao ấy lại vô cùng đơn giản, cậu đi qua bàn tôi rồi quay đầu liếc tôi một cái, là vì trên mặt tôi bị dính mực, cậu hỏi mượn tẩy của tôi là vì bạn cùng bàn của cậu không có tẩy. . . Nhưng năm đó tôi lại không nghĩ như vậy, vì thế, tôi tình nguyện hãm mình vào giữa ảo tưởng, coi nó là dấu hiệu tốt, cho bản thân mình thêm chút kỳ vọng.
Trong khi tôi nuôi dưỡng một trái tim bất an không yên, dè dặt quan sát, dè dặt trông ngóng, dè dặt tiếp cận cậu ấy, thì một nữ sinh chuyển đến trường tôi đã làm thay đổi mọi thứ.
Bạn ấy đi theo giáo viên ngữ văn vào lớp đứng ở bục giảng rất tự nhiên, hào phóng nở nụ cười, khi ấy tôi rốt cuộc cũng hiểu được hai chữ “khí chất” trong tiểu thuyết tình cảm. Cô giáo nói bạn ấy tên là Quan Hà, thật sự là người cũng như tên, một đóa hoa sen. Sau này, tôi đã đi qua rất nhiều thành phố, đã được đến rất nhiều quốc gia, gặp qua rất nhiều mỹ nữ, nhưng mỗi lần hồi tưởng tới mỹ nữ, thì tiểu Quan Hà này luôn là người đầu tiên nhảy vào trong tâm trí tôi.
(Chữ Hà trong tên của Quan Hà có nghĩa là hoa sen.)
Bạn ấy mặc một chiếc áo khoác màu tím, trên đầu