
Thiên sứ sẽ thay anh bên em
Tác giả: Đông Phương Nhược Phi
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325150
Bình chọn: 9.00/10/515 lượt.
gạc nhiên nói. Có bao giờ ông hỏi mà hắn trả lời đâu. Nhiều lắm thì hắn
cũng trả lời một hai câu cho có lệ vậy thôi. Vậy mà hôm nay, hắn nói những ba câu
một lần, lại còn nói rất nhẹ nhàng không một chút lạnh lùng. Hắn làm sao vậy?
– Chú bệnh à. Chú đang hỏi con
thì tất nhiên con phải trả lời chú rồi. – Hắn cười cười nhìn Yen.
– Con đang cười sao ? – Yen nhìn
hắn lại sốc tập hai. Rốt cuộc lài cái quái gì đang diễn ra thế này. Biểu hiện của
hắn như vậy không khỏi khiến mọi người lo lắng. Thà là hắn cứ lạnh lùng, ngang
tàng, hống hách đi còn đỡ làm mọi người lo hơn là như thế này.
– Không lẽ lúc trước con là
người không cười, không nói chuyện hay sao mà từ lúc con dậy đến giờ mọi người
lại có những cử chỉ kỳ lạ như vậy ? – Hắn nghi ngờ nhìn Yen rồi quay sang nhìn
từng người một.
– Thằng bé từ lúc tỉnh dậy
đến giờ rất là lạ. Mày hãy kiểm tra dùm tao đi. – Baba hắn từ ngoài cửa lên
tiếng. Ánh mắt của ông không dấu nỗi sự lo lắng.
– Được rồi. – Yen đứng lên rồi
bắt đầu kiểm tra xem tình hình của hắn. Sau một lúc kiểm tra và làm xét
nghiệm. Yen đi đến gặp mọi người, ánh mắt của ông có chút buồn bã. Thấy Yen từ xa
đi lại. Tất cả mọi người vội chạy lại hỏi thăm tình hình của hắn.
– Rốt cuộc là thằng nhóc bị
sao vậy ? – Baba hắn nắm lấy cánh tay Yen hỏi.
– Lúc trước tao đã nói là sẽ
để lại triệu chứng đúng không ? – Yen không dám nhìn thẳng vào mắt baba hắn.
– Ừ, có chuyện gì sao ? – Baba
hắn nhìn Yen nghi ngờ.
– Thằng nhóc bị chứng mất trí
nhớ tạm thời. Đó là triệu chứng của ca phẫu thuật. – Yen cúi đầu, lo lắng baba hắn
sẽ bị sốc. Và như những gì Yen đã đoán, baba hắn khụy xuống nền bệnh viện lạnh
ngắt. Ánh mắt ông hoảng sợ. Moon sẽ mất trí sao… Không thể nào như vậy được.
– Sao lại có thể như thế
được. Rõ rằng lúc nãy Moon còn nhớ rất rõ từng người mà. – Gia Long chạy đến đỡ
baba hắn rồi hỏi.
– Ta cũng không biết. Nhưng ta
suy đoán rằng, những kí ức về 10 năm trước và một năm trở lại đây. Moon sẽ không
nhớ gì. Cũng đồng nghĩa với việc, Moon sẽ quên rằng mẹ mình đã chết. – Yen ôn tồn
giải thích cho mọi người hiểu.
– Nếu như vậy thì Moon sẽ
quên mất mình đang hận baba. – Nguyên Nguyên suy đoán.
– Và Moon cũng sẽ không lạnh
lùng, tàn nhẫn giống như lúc trước nữa. – Gia Long bổ sung cho trọn vẹn câu nói
của Nguyên Nguyên.
– Như vậy thì đúng rồi. Biểu
hiện của nhóc Moon rất kỳ lạ. Thì ra khi không nhớ ra cái chết của mẹ và Thiên
My thì Moon sẽ vui vẻ và cười nói nhiều như vậy. Tất cả cũng tại ta mà Moon
không thể sống vui vẻ như những đứa trẻ khác. – Baba hắn tự trách mình. Tất cả đều
là lỗi tại ông.
– Baba đừng nói như vậy. Chính
baba là người đã đưa Moon đến với thế giới này mà. – Gia Long an ủi baba hắn.
Không khí rơi vào im lặng. Mỗi
người theo đuổi một ý nghĩ của riêng mình. Nó vừa ở phòng bệnh của mình đi lại
thì nghe thấy hết mọi chuyện. Nếu bác Yen nói như vậy thì Moon đã quên nó
sao. Chắc là như vậy rồi. Vì lúc Moon tỉnh lại còn hỏi nó là ai mà. Thật là nực
cười. Nó thì chờ đợi tình yêu của hắn còn hắn thì lại quên mất nó là ai. Đúng là
cuộc sống không lường trước điều gì.
Cánh cửa phòng bệnh của hắn
được mở ra, nó bước nhẹ từng bước đến bên hắn. Hắn đang nằm ngủ nên không biết là
nó vào. Đôi mắt hắn nhắm nghiền thật yên bình. Đôi môi đỏ mọng nhìn rất đẹp. Ngay
cả khi hắn ngủ, cái vẻ cao cao tại thượng của một vị thiếu gia giàu có vẫn không
bị che mất. Nhìn hắn thật đẹp biết bao. Vẻ đẹp của một thiên thần.
Khẽ đưa bàn tay của mình lên
trên khuôn mặt nó. Nó cảm nhận được từng làn da mịn màng như tơ trên tay nó. Mặt
nó đỏ ửng lên. Nó đang làm gì thế này. Không biết từ lúc nào nó trở thành một con
người háo sắc như vậy.
Hắn khẽ cựa quậy, nó vội vàng
rút bàn tay mình lại. Hắn mở mắt ra, đập vào mắt hắn là đôi mắt màu tím than của
nó. Mắt nó thật giống mắt hắn. Ánh mắt có gì đó rất buồn. Một ánh mắt màu tím u
buồn. Hắn từ từ ngồi dậy. Thấy hắn đang gượng mình ngồi dậy thì nó vội đến đỡ lấy
hắn. Hắn không hề hất nó ra. (Bởi vì hắn không bao giờ cho ai đụng vào người mình
ngoài mẹ và Thiên My). Nó bỏ chiếc gối cho hắn dựa lên.
Sau khi cả hai đã yên vị. Hắn
nhìn chằm chằm vào nó như để nhớ ra điều gì đó. Đầu óc hắn quay cuồng khi hắn
tập trung suy nghĩ. Hắn khẽ đưa tay lên ôm lấy đầu. Đầu hắn đau quá. Chuyện quái
gì xảy ra thế này.
– Cậu không sao chứ ? Cậu đau
đầu à ? – Nó thấy hắn nhăn mặt đau đớn thì vội chạy đến bên cạnh hắn mà hỏi.
Hắn nhìn nó, hắn đưa tay kéo
nó lại gần hắn hơn. Bây giờ hai khuôn mặt đã gần nhau. Chỉ còn khoảng 3cm nữa thì
mắt chạm mắt, môi chạm môi rồi. Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nó. Nó hoảng sợ
vội đẩy hắn ra rồi đi lại ghế salon và yên vị ở đó.
– Cô là người yêu của tôi
sao ? – Nó vừa ngồi xuống nghe câu nói của hắn thì vội vàng đứng bật dậy.
– Gì ? – Cô hỏi lại như để chắc
chắn tai mình không nghe nhầm.
– Tôi không hỏi lại lần thứ
hai. – Hắn nhắm mắt lại. Sao mất trí nhớ rồi mà hắn vẫn đáng ghét thế nhỉ. Nếu
không phải hắn đang bệnh thì có lẽ nó sẽ bay đến cho hắn một cước mất. – Trả lời
đi. – Hắn